Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 139 - Chương 139: Chương 139

Chương 139: Chương 139 Chương 139: Chương 139Chương 139: Chương 139

Thời Doanh không khỏi nhíu mày.

Phó Tự Trì quét mắt nhìn anh, hừ lạnh nói: "Hay là cậu nấu?”

Thời Doanh liên tục xua tay, cả đời này anh chưa từng vào bếp, nói không chừng ngay cả Phó Tự Trì còn không bằng, cũng đừng đi vào tự mất mặt xấu hổ.

Nhìn Phó Tự Trì ăn xong bát sủi cảo đã nấu nát, Thời Doanh đột nhiên cảm thấy độc thân cũng rất tốt, ít nhất đầu óc của mình cũng coi như bình thường.

Sau bữa trưa, Phó Tự Trì trở vê thư phòng làm việc, Thời Doanh ở phòng khách chơi game, chơi cả buổi chiều, Thời Doanh đứng dậy nghỉ ngơi một lát, dạo quanh phòng khách một vòng, cũng không phát hiện ra thứ người phụ nữ kia để lại, nhất thời càng thêm tò mò.

Rốt cuộc là cô gái như thế nào mà Phó Tự Trì có thể che giấu sâu sắc như vậy, thậm chí ngay cả anh cũng phải che giấu.

Phó Tự đi ra rót nước uống, thấy Thời Doanh đi quanh phòng khách, dường như đang tìm thứ gì đó.

Mi tâm khẽ gập, anh trầm giọng nói: "Tìm cái gì vậy?"

Thời Doanh nhất thời không kịp phản ứng, đáp: "Phụ nữ."

Thời Doanh xoay người đối diện với ánh mắt lạnh thấu xương của Phó Tự Trì, mím môi, vẻ mặt bất chấp tất cả/'Được rồi, cậu cũng đừng giấu tôi nữa, tôi biết hết rồi."

Phó Tự Trì: "Ồ?" "Hai chúng ta là anh em chơi từ nhỏ đến lớn, cậu có bạn gái thì trực tiếp mang ra cho các anh em gặp, làm gì luôn thần thần bí bí, giống như chúng ta biết cầm gậy đánh uyên ương vậy."

Phó Tự Trì khẽ mím môi, lạnh lùng nói: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."

Thời Doanh còn muốn tiếp tục cãi lại, chuông điện thoại lập tức vang lên.

"Xú tiểu tử, còn không mau trở về, chờ con trở về ăn cơm đoàn viên."

Trong điện thoại là giọng nói cứng rắn của ông Thời.

Ông cụ lên tiếng, Thời Doanh nào dám không nghe, sau khi cúp điện thoại, Thời Doanh xin lỗi nhìn Phó Tự Trì/A Tự, tôi phải về rồi."

Phó Tự Trì gật đầu.

Thời Doanh cảm thấy để Phó Tự Trì một mình ở nhà mừng năm mới quá đáng thương, lập tức đề nghị: "Hay là cậu cùng tôi vê nhà đón năm mới đi."

"Không cần."

Khi người nhà đoàn tụ, một người ngoài như anh xen vào thì tính là gì.

Phó Tự chậm chạp đi đến chỗ máy pha cà phê, ấn nút khởi động máy,'Cậu mau về đi."

Thời Doanh biết không khuyên được Phó Tự Trì, cũng chỉ có thể một mình trở về.

Trong căn hộ lại trở nên yên tĩnh.

Phó Tự Trì dựa vào quầy bar, bên tai truyên đến tiếng cà phê nhỏ giọt.

Căn nhà lớn như vậy lại chỉ còn lại một mình anh.

Anh rõ ràng đã quen với cuộc sống như vậy, nhưng không biết tại sao, hôm nay anh chỉ cảm thấy cô độc. Sắc trời dần dần tối, ngoài cửa sổ pháo hoa đốt cháy, rực rỡ vô cùng, anh bỗng nhiên rất muốn ôm lấy Lê Sơ đứng ở trước cửa sổ sát đất cùng nhau nhìn cảnh tượng hoa mỹ này.

Thò tay trong túi lấy điện thoại di động ra, mở ra wechat của Lê Sơ, tin nhắn giữa bọn họ còn dừng lại ở buổi sáng, từ đó về sau, Lê Sơ cũng không có nhắn cho anh một tin nào, thậm chí ngay cả một câu chúc tết chúc phúc cũng không có.

Hơn bốn giờ chiều Phùng Ngọc Dung và Lê Diệu Tường bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho bữa cơm tất niên, lúc Lê Sơ từ lầu hai đi xuống, trên bàn đã bày hơn mười đĩa lớn nhỏ.

Từ sau khi ông bà nội Lê Sơ qua đời, mấy anh em Lê Diệu Tường cũng chia nhà, cơm tất niên đều là từng nhà từng nhà, tối nay cũng chỉ là một nhà ba người Lê Sơ đoàn viên.

Tuy rằng ăn không được nhiều như vậy, nhưng ngày lành luôn luôn là càng náo nhiệt càng tốt.

Sau bữa cơm tất niên, một nhà ba người xem Xuân Vãn làm sủi cảo, dựa theo tập tục của thị trấn Văn Đức, ăn sủi cảo giao thừa, là để giành được may mắn cho năm mới.

Lê Sơ nhớ tới mấy ngày hôm trước cho rằng Phó Tự Trì không cho phép cô trở lại, lập tức gói không ít sủi cảo đông lạnh trong căn hộ số 1 Giang Loan, cũng không biết mùng năm sau khi trở về còn có thể ăn hay không.
Bình Luận (0)
Comment