Chương 153: Chương 153
Chương 153: Chương 153Chương 153: Chương 153
Cô im lặng đưa tờ giấy đầy nếp nhăn trong tay cho Phó Tự Trì, ánh mắt anh dừng lại trên tờ giấy, phức tạp không thôi. Phó Tự Trì nhận kết quả, cẩn thậkn xem xét như tra cứu tài liệu, cho đến khi nhìn thấy kết luận cuối cùng mà bác sĩ đưa ra, đôi mắt chợt động. Lê Sơ:
“Tôi mang thai."
Cô đã sớm trải qua sợ hãi hoài nghi, khiếp sợ khi biết kết quả, đến bây giờ cảm xúc đã bình phục rất nhiều. Cô không muốn đi rối rắm vì sao lại mange thai, cũng không muốn chỉ trích ai đúng ai sai, kết quả đã như vậy lại truy cứu những thứ này cũng không hề có ý nghĩa. Người lớn rồi, luôn phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình.
Lê Sơ há miệng, lời đó dừng lại ở cổ họng cô, không nói nên lời. Cô nhìn về phía Phó Tự Trì, từ trên mặt anh thấy được thần sắc khó tin, là biểu tình cô chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt Phó Tự Trì. Nuốt một ngụm, Lê Sơ mở miệng nói: "Phó Tự Trì, đứa bé này..."
Lời cô còn chưa nói đã bị cắt đứt.
"Sinh ra." Lê Sơ cho rằng mình nghe lầm.
Cô chớp đôi mắt khô khốc, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phó Tự Trì. Sắc mặt của anh tràn đầy vẻ nghiêm túc, trong ánh mắt cũng ẩn chứa sự kiên định. Phó Tự Trì cũng không phải thuận miệng nói, mà là quyết định.
Ý thức được điểm này, trong lòng Lê Sơ hoảng loạn nói không nên lời. Quan hệ giữa cô và Phó Tự Trì như vậy, đứa bé làm sao có thể sinh ra, chẳng lẽ muốn đứa bé trở thành một đứa con riêng không thể để người khác nhìn thấy sao? Lê Sơ cắn môi lắc đầu đáy mắt trong suốt đỏ lên "Không được! Phó Tự Trì, đứa bé này không thể sinh ra."
"Vì sao không thể?"
Lê Sơ nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười. Người khởi xướng tất cả rõ ràng là anh, anh làm sao dám hỏi ra lời như vậy?
"Quan hệ giữa tôi và anh không thể để người khác biết, đứa bé sinh ra cũng không thể để người khác biết, sau này sẽ bị người ta chỉ trích, bị người ta khinh thường, cả đời không ngẩng đầu lên được làm người."
Lê Sơ gần như sụp đổ nói ra những lời này. Cô không ngờ mình ở tuổi này đã có con, hơn nữa còn là con của Phó Tự Trì. Cô cũng không vui mừng, cũng không chán ghét, trong lòng chỉ có cảm giác vô lực thật sâu. Đối với đứa bé này, trong lòng cô chỉ có áy náy.
Phó Tự Trì mím môi mỏng, trong đôi mắt ửng đỏ lóe lên thần sắc xúc động, vuốt ve sườn mặt Lê Sơ, trâm giọng nói: "Tôi sẽ không để con bị người ta chê trách, cũng sẽ không để em bị người ta chê trách, Sơ Sơ, chúng ta kết hôn đi."
Đôi mắt Lê Sơ khẽ động, thân thể dần dần cứng ngắc.
Phó Tự Trì thật sự điên rồi.
Kết hôn?
Làm thế nào cô có thể kết hôn với anh ta, làm thế nào cô có thể dành phần còn lại của cuộc đời mình với một người đàn ông hèn hạ và vô liêm sỉ. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng rời đi, chỉ chờ Phó Tự Trì chán nản, cô lập tức thu dọn đồ đạc về thị trấn Văn Đức, an tâm sống với cha mẹ, tiền nợ cô sẽ từ từ trả hết. Nhưng nếu kết hôn với anh, giống như thế giới u ám vĩnh viễn không nghênh đón được bình minh, vậy cuộc đời cô còn có hy vọng gì nữa. Điều đó khiến cô đau đớn hơn là giết bản thân mình.
Lê Sơ nghiêng mặt né tránh tay Phó Tự Trì,'Tôi sẽ không kết hôn với anh, đứa bé này tôi cũng sẽ không giữ lại."
"Lúc trước chúng ta đã thỏa thuận, chỉ cần tôi làm tnình nhân của anh, anh sẽ cho tôi mượn năm triệu để tôi trả hết nợ trong nhà, cũng sẽ không làm khó Hạ Minh Châu nữa. Mấy tháng nay, tôi đã cố gắng làm tốt những gì mình nên làm, chưa bao giờ phản kháng, anh cũng nên thực hiện lời hứa của mình.
Trong mắt Phó Tự Trì dâng lên khí tức tàn nhẫn, quanh thân tản ra cảm giác áp bách rất mạnh, anh cắn răng, gần từng chữ nói: "Em dám!"
Anh kìm cằm Lê Sơ, gắt gao nhìn chằm chằm cặp mắt đạm mạc của Lê Sơ.