Chương 169: Chương 169
Chương 169: Chương 169Chương 169: Chương 169
Tay Phó Tự Trì dừng lại, bút máy mạnh mẽ gõ mạnh vào mặt bàn, phát ra tiếng lộp bộp,'Dì vào phòng nhìn cô ấy một chút."
"Được... được." Bảo mẫu không cúp điện thoại, cầm di động chạy chậm tới cửa phòng, mở cửa ra, chỉ thấy "Lê Sơ" ngồi trước bệ cửa sổ run rẩy như nai con sợ hãi.
Bảo mẫu nhẹ giọng hỏi: "Lê tiểu thư, cô không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?”
"Lê Sơ" cuống quýt lắc đầu.
Cô đeo khẩu trang, một chữ cũng không chịu nói.
Nhưng điều này càng làm cho bảo mẫu cảm thấy kỳ quái,Lê tiểu thư, trong phòng nóng, nếu không thì cô tháo khẩu trang xuống."
Lê Sơ vô thức che khẩu trang, ánh mắt hoảng sợ, liều mạng lắc đầu.
Bảo mẫu lại đến gần vài bước, khi nhìn thấy cặp mắt kia của "Lê Sơ”, tay run lên, điện thoại thiếu chút nữa rơi xuống đất,'Cô... cô không phải là Lê tiểu thư!"
"Cô là ai, tại sao lại ở chỗ này? Còn mặc quần áo của Lê tiểu thư?"
Lê Sơ giả thấy mình bị vạch trần, trong nháy mắt chân tay luống cuống.
Trình Hi Vi ra giá rất cao, cô chỉ cần ăn mặc như Lê Sơ, chịu đựng ba bốn tiếng là có thể lấy được một vạn đồng.
Cô làm người mẫu một ngày ở triển lãm xe cũng chỉ có ba trăm đồng, hơn ba giờ này bằng với lương cô làm người mẫu một tháng.
Cho nên lúc ấy cô không chút suy nghĩ lập tức đáp ứng. Nhưng chờ đến khi cô tới căn hộ số 1 Giang Loan, cô mới hoàn toàn choáng váng.
Mười ngàn này cũng không phải dễ kiếm như vậy.
Người ở nơi này không giàu thì quý, một khi phát hiện cô là giả, chỉ sợ cô cùng chính chủ cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Nhưng cô làm sao cũng không nghĩ tới, tới nơi này chẳng qua mới nửa giờ đã bị nhận ra. ...
Trong điện thoại, Phó Tự Trì nắm chặt bút máy, thiếu chút nữa muốn bẻ gãy bút máy trong tay.
Trong nhà xuất hiện một "Lê Sơ" giả, gân như không cần suy nghĩ nhiều, anh cũng biết mục đích của Lê Sơ thật là gì.
Phó Tự Trì lập tức cúp điện thoại, đôi mắt đỏ tươi phủ kín tâng tâng nham hiểm, giống như Tu La khát máu trong địa ngục.
Ấn xuống số điện thoại quen thuộc, anh đè nén tức giận trong lòng, nói: "Giúp tôi tìm một người, tôi muốn lập tức biết cô ấy ở nơi nào."
Lời còn chưa dứt, anh lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa, thậm chí ngay cả áo khoác âu phục trên lưng ghế cũng không có lấy.
Tống Mạnh nhìn thấy Phó Tự Trì đi ra, lập tức buông chuyện trong tay đi theo,'Phó tổng."
Quanh người Phó Tự Trì tỏa ra hơi thở lạnh thấu xương, tiện tay vẫy một cái,'Không cần đi theo."
"Vâng."
Tống Mạnh đứng tại chỗ khẽ cúi đầu đưa mắt nhìn Phó Tự Trì. ...
Dưới sự hộ tống của Trình Hi Vi, Lê Sơ rất nhanh đã đến bệnh viện, ở đại sảnh lầu một nhìn thấy Từ Tử Khâm đứng ngồi không yên.
Hai mắt Từ Tử Khâm ửng đỏ, tựa hồ là vừa mới khóc qua.
Cô vừa nhìn thấy Lê Sơ, lại không nhịn được rơi nước mắt: "Sơ Sơ, mình rất sợ."
Lê Sơ khẽ cười: "Không sao đâu, chị Vi đã nói điều kiện chữa bệnh ở đây rất tốt, bác sĩ cũng rất chuyên nghiệp, không sao đâu."
“Nhưng mà...'
Từ Tử Khâm còn chưa nói ra miệng đã bị Trình Hi Vi cắt đứt: "Cô sợ cái gì, người làm phẫu thuật cũng không phải cô."
Từ Tử Khâm trừng mắt mấy cái, trên mặt nổi lên thần sắc tức giận,'Chị đây là nói cái gì, tôi cùng Sơ Sơ tâm linh tương thông, cô ấy đau, so với cô ấy tôi sẽ càng đau lòng."
Lê Sơ biết Từ Tử Khâm đối với Trình Hi Vi có một chút thành kiến, mà Trình Hi Vi nói chuyện lại lãnh đạm, hai người này ở cùng một chỗ nói không chừng sẽ náo loạn đến không thoải mái.
Lê Sơ kéo Từ Tử Khâm qua một bên, nhỏ giọng nói: "Tử Khâm, học tỷ không phải cố ý oán hận cậu, cậu cũng đừng tức giận với chị ấy, mình biết cậu là quan tâm mình, cám ơn cậu nguyện ý cùng mình đến làm phẫu thuật."
Từ Tử Khâm nghe Lê Sơ nói như vậy, cô khóc càng dữ dội, cô ôm Lê Sơ nghẹn ngào nói: "Sơ Sơ, cậu đừng sợ, mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu."