Chương 182: Chương 182
Chương 182: Chương 182Chương 182: Chương 182
Sống mũi là mùi tuyết tùng nhàn nhạt, mùi vị này cô quá mức quen thuộc. Là mùi trên người Phó Tự Trì. Phó Tự Trì ôm Lê Sơ lập tức rời đi, chỉ để Hạ Minh Châu một mình đứng tại chỗ.
Bộ dạng khẩn trương của Phó Tự Trì căn bản không lừa được người khác, sự quan tâm của anh đối với Lê Sơ cũng không đơn giản như người quen biết.
Hạ Minh Châu đột nhiên nhớ tới cảnh Lê Sơ rơi xuống nước ở Hải Thành, Phó Tự Trì rõ ràng cũng để ý Lê Sơ như hôm nay. Khi đó anh cho rằng Phó Tự Trì chỉ có lòng tốt ra tay cứu giúp, huống ch¡i anh ấy là ông chủ của anh, còn tới chúc mừng anh và Lê Sơ đính hôn, Hạ Minh Châu căn bản không nghĩ nhiều, nhưng hôm nay, anh mới ý thức được tất cả mọi chuyện không đơn giản như anh nghĩ.
Bàn tay vô lực buông xuống, anh không thể không buộc mình thừa nhận sự thật. Phó Tự Trì cũng thích Lê Sơ như anh. Hạ Minh Châu nhìn bọn họ càng đi càng xa, anh nhấc chân xuống lầu đi theo. Anh phải tìm ra. Người anh tôn kính làm sao có thể thích vị hôn thê của anh?
Trong đầu giống như là bị địa lôi nổ qua, loạn một đoàn, không rõ đầu mối chút nào. Hạ Minh Châu chưa bao giờ thất hồn lạc phách như bây giờ, cho dù lúc ấy Lê Sơ nói chia tay với anh, anh cũng không đau khổ như vậy.
Loại đau đớn này giống như lấy đi một miếng thịt sống sờ sờ từ trái tim anh, đau đến mức máu tươi đầm đìa. Anh không đuổi kịp. Trình Hi Vi ngăn anh lại.
Trình Hi Vi và Hạ Minh Châu đều là sinh viên tốt nghiệp ưu tú, được nhà trường mời tới tham gia lễ tốt nghiệp. Khi cô chú ý tới tầm mắt của Hạ Minh Châu xuyên qua đám người rơi trên người Lê Sơ, trong lòng lập tức mơ hồ lo lắng.
Cô đi theo Hạ Minh Châu ra ngoài, nhưng không để lộ hành tung, cho đến khi Phó Tự Trì xuất hiện, Hạ Minh Châu sụp đổ, cô mới đi ra ngăn cản bước chân của Hạ Minh Châu. Lê Sơ vì tiền đồ của anh, không thể không chu toàn với Phó Tự Trì, cô không thể để tâm huyết của Lê Sơ uổng phí.
"Hạ Minh Châu, anh bình tĩnh một chút."
Sắc mặt Hạ Minh Châu ủ rũ đến dọa người,'Bình tĩnh? Cô nói cho tôi biết nên bình tĩnh như thế nào?"Vị hôn thê của tôi ở cùng một chỗ với ông chủ của tôi, cô bảo tôi bình tĩnh như thế nào?"
Hai tay Trình Hi Vi kéo cánh tay Hạ Minh Châu, không để ý anh giấy giụa,'Quan hệ giữa Lê Sơ và anh ấy cũng không phải như anh nghĩ, cô ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng phản bội anh."
Hạ Minh Châu tuy rằng luôn luôn ôn hòa, nhưng lúc kiên cường lên khí lực không thể khinh thường, hai ba động tác, anh lập tức tránh tay Trình Hi Vi ra,'Cô cũng đã sớm biết phải không? Tất cả mọi người đều biết, duy chỉ giấu diếm tôi." Hạ Minh Châu tự giễu cười, Tôi thật sự là... thật sự là chuyện cười."
Lòng ngực như bị gió thổi vào làm cho anh căn bản không thở nổi, cổ họng cũng dâng lên một chút mùi vị tanh ngọt.Ai cũng có tư cách chỉ trích Lê Sơ, duy chỉ có anh là không được!"
Trình Hi Vi gân như rống lên, giọng nói vang dội giống như một cái bạt tai, hung hăng tát vào mặt Hạ Minh Châu.
Anh tỉnh táo lại, gắt gao nhìn chằm chằm Trình Hi Vi, giọng nói cũng khẽ run rẩy: "Em có ý gì?"
Trình Hi Vi hít sâu một hơi, nói: "Phó Tự Trì lấy tiền đồ của anh làm uy hiếp, nhốt Lê Sơ ở bên cạnh."
"Em nói cái gì?”
"Ngày hai người đính hôn, tôi ở hành lang nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện, lúc ấy không có nghĩ nhiều, sau đó tôi lại nhìn thấy bọn họ cùng nhau ăn cơm, mới nhận ra điểm không thích hợp, tôi tìm Lê Sơ nói chuyện, cô ấy bất đắc dĩ mới nói hết thảy mọi chuyện cho tôi biết, cô ấy dặn dò tôi không nên nói cho anh biết chân tướng, nhưng tôi... tôi nuốt lời."
"Hạ Minh Châu, Lê Sơ so với anh tưởng tượng còn quan tâm anh hơn, ai cũng có thể hiểu lầm cô ấy, duy chỉ có anh là không thể."