Chương 185: Chương 185
Chương 185: Chương 185Chương 185: Chương 185
Cô cắn môi, khuôn mặt thanh tú không che giấu được lo lắng, lúc nhìn về phía Phó Tự Trì, trong mắt tất cả đều là khẩn cầu.
Ánh mắt Phó Tự Trì trầm xuống, nhẫn tâm cưỡng chế nói: "Xuống xe, anh đỡ em đi một chút."
Phó Tự Trì luôn nói một không hai, quyết định của anh căn bản không thể thay đổi. Lê Sơ không muốn chậm trễ nữa, đành cởi dây an toàn, được Phó Tự Trì dìu ra khỏi xe. Đầu tháng tám thời tiết nóng bức, chỉ trong vài phút, trán Lê Sơ đã toát ra mồ hôi mịn màng.
Cho đến khi vào trung tâm thương mại của khu phục vụ, điều hòa đưa tới gió mát mẻ, triệu chứng của Lê Sơ mới giảm bớt không ít. Nghỉ ngơi chừng mười phút, Lê Sơ không nhịn được mở miệng thúc giục: “A Tự, chúng ta đi thôi."
Phó Tự Trì sững sờ. Đã rất lâu rồi anh không nghe Lê Sơ gọi anh là A Tự. Lê Sơ thấy anh không đáp lại, khẽ kéo ống tay áo anh,
"A Tự.
Phó Tự Trì phục hồi tinh thân, cúi đầu nhìn ánh mắt tràn ngập hy vọng của Lê Sơ, trái tim cũng dao động theo, giọng nói bất giác dịu đi: "Được."
Xe lại chạy hai tiếng, dừng lại ở bệnh viện số 1 thành phố Vĩnh Yên tiếp giáp thị trấn Văn Đức. Lê Sơ mang thai, xuống xe cũng không tiện, sau khi cởi dây an toàn, chờ Phó Tự chậm chạp đi tới trước cửa ghế lái phụ, đỡ cánh tay anh mới bước chân xuống đất.
Trên đường đi, Lê Sơ lập tức nhận được tin nhắn mẹ gửi tới, nói cho cô biết ca phẫu thuật thuận lợi kết thúc. Nhưng trong lòng cô thủy chung không thể bình tĩnh lại, sau khi xuống xe một giây cũng không trì hoãn, vội vã chạy về đại sảnh bệnh viện. Cha cô ở phòng nội trú, Lê Sơ vội vàng đi đến cửa thang máy. Lo lắng chờ thang máy, đứa nhỏ trong bụng đột nhiên cử động. Lê Sơ rên một tiếng, tay nắm lấy cánh tay Phó Tự Trì càng siết chặt hơn. Phó Tự Trì nghiêng người ôm Lê Sơ vào lòng, sắc mặt nghiêm túc,/'Khó chịu chỗ nào?"
Lê Sơ lắc đầu "Không có, vừa rồi đứa bé cử động."
Phó Tự Trì xoa bụng Lê Sơ, nhẹ nhàng xoa. Đại sảnh lầu một đông người, có không ít người đưa mắt nhìn về phía hai người trong thang máy. Lê Sơ không thích trở thành tiêu điểm trong đám đông, cô lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách giữa mình và Phó Tự Trì. Tay Phó Tự Trì dừng lại giữa không trung, anh nhìn Lê Sơ, môi mỏng mím thành một đường thẳng. Cửa thang máy ngay lúc này mở ra. Lê Sơ bỏ Phó Tự Trì qua một bên đi vào thang máy.
Người trong thang máy thấy Phó Tự Trì đứng ở cửa, cũng không đi vào, không kiên nhẫn nói:
"Vào được không, không vào tôi đóng cửa."
Lê Sơ đi ra ngoài nắm tay áo Phó Tự Trì, ánh mắt nhìn người trong thang máy, ngượng ngùng trả lời: "Vàó,/'Phó Tự Trì, đi thôi."
Lê Sơ kéo tay áo anh, ý bảo anh di chuyển bước chân.
"ừỪ,.."
Đến cửa phòng bệnh, Lê Sơ nhìn thấy bóng lưng mẹ qua cửa kính. Không kịp suy nghĩ chuyện mình mang thai, Lê Sơ trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Phùng Ngọc Dung theo tiếng động quay đầu lại, nhìn thấy con gái ưỡn bụng, cả kinh thiếu chút nữa kêu thành tiếng. Bà cuống quýt đứng dậy, bước chân móc đến chân ghế, ghế dựa bị đánh ngã trên mặt đất, rầm một tiếng, vang vọng cả gian phòng bệnh.
"Làm gì vậy, im lặng một chút!"
Người nhà giường bệnh bên cạnh giận dữ mắng. Phùng Ngọc Dung liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi."
Cô nâng ghế ngồi dậy, kéo Lê Sơ đi ra ngoài cửa. Cửa phòng đóng lại, Phùng Ngọc Dung rốt cuộc nhịn không được, đè thấp giọng hỏi: "Sơ Sơ, cái bụng này của con là chuyện gì xảy ra?"
"Nhưng vấn đề là, đứa bé là của ai?"
Hai tay Lê Sơ khoác lên cánh tay mẹ, bất chấp thân thể của mình, cũng không đáp lại lời mẹ,'Cha thế nào ạ? Bác sĩ nói thế nào?”
"Đã thoát khỏi nguy hiểm, còn phải nằm viện quan sát nửa tháng nữa."
Phùng Ngọc Dung chuyển đề tài, giọng nói cũng ngưng trọng lên"Con và Minh Châu lại hòa hảo rồi? Đứa nhỏ này..."
Trình độ văn hóa Phùng Ngọc Dung không cao, khi còn bé trong nhà nghèo, không đóng nổi học phí, Chỉ học đến khi tốt nghiệp trung học cơ sở thì đến nhà máy làm công, nhưng tư tưởng của bà cũng không cổ hủ, cũng không phản đối con gái có hành vi tình dunc trước khi kết hôn, nhưng bà lại không thể chấp nhận con gái chưa kết hôn đã có thai trước. Xã hội này rất trách móc phụ nữ, nhất là ở một nơi nhỏ như thị trấn Văn Đức, chưa kết hôn đã có thai sẽ bị người ta đâm sau lưng. Phùng Ngọc Dung không nỡ để con gái mình bị người ta chỉ trích. Nghĩ đến Hạ gia, Phùng Ngọc Dung rũ mắt xuống. Cha mẹ Hạ gia đã rõ ràng từ hôn, cho dù có con, con gái ở Hạ gia làm sao có thể sống tốt? Lê Sơ ngắt lời mẹ Mẹ, đứa bé này không liên quan đến anh ấy."