Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 187 - Chương 187: Chương 187

Chương 187: Chương 187 Chương 187: Chương 187Chương 187: Chương 187

Lê Sơ chưa từng thấy mẹ tức giận như vậy. Trong ấn tượng của cô, mẹ đều là nhẹ giọng nhỏ nhẹ, dịu dàng nhu hòa, như là suối nước róc rách trong ngày hè, làm dịu mỗi một tấc đất. Lê Sơ đỡ eo, đi về phía trước hai bước, Mẹ..."

"Con đừng nói chuyện.

Phùng Ngọc Dung cũng không nhìn con gái một cái, trực tiếp quát lớn một tiếng.

Phó Tự Trì nhìn Lê Sơ, ý bảo cô an tâm, sau đó, anh trả lời: "Con là bạn trai của cô ấy."

Một câu nói thản nhiên lại giống như hòn đá rơi vào trong đầm, làm rung động lòng người.

Phùng Ngọc Dung trầm giọng tiếp tục hỏi: "Bạn trai? Cậu thật sự thích Sơ Sơ sao?"

"Vâng."

Ánh mắt Lê Sơ hơi khựng lại, mang theo vẻ phức tạp khó tin. Cô không ngờ mẹ lại hỏi như vậy, càng không ngờ Phó Tự Trì lại trả lời chắc chắn như vậy. Giữa cô và anh nào có tình yêu gì, chẳng qua là Phó Tự Trì không cam lòng mà thôi.

Tức giận trong đáy mắt Phùng Ngọc Dung cơ hồ muốn phun ra;Cậu nếu như thật thích con gái của tôi, như thế nào sẽ để cho con bé chưa kết hôn đã mang thai?"

Thích một người là luyến tiếc đối phương chịu một chút ủy khuất, người trước mắt này nếu như thật sự thích con gái của bà, như thế nào sẽ để cô mang thai năm sáu tháng cũng không có tới gặp qua cha mẹ.

Phùng Ngọc Dung bình phục một chút tâm tình, tiếp tục nói: "Cậu cứu chồng của tôi, trong lòng tôi cảm kích cậu, nhưng cậu tổn thương con gái của tôi, tôi không thể tha thứ"

"Xin cậu rời đi."

Phùng Ngọc Dung xoay người đi dắt cổ tay con gái, trực tiếp kéo người vào phòng bệnh.

Lê Sơ chớp chớp mắt, nước mắt nóng bỏng lặng lẽ chảy xuống. Cô cho rằng mẹ sẽ giận cô, sẽ trách cứ cô, nhưng mẹ từ đầu đến cuối đều đứng ở bên cạnh cô, che chở cô, làm chỗ dựa cho cô...

Trong phòng bệnh, Lê Sơ ngồi cạnh mẹ trên ghế trước giường bệnh. Phòng bệnh ba người, nhỏ bé mà chật chội, lối đi nhỏ giữa giường và giường cũng chỉ có thể chứa được một người đi qua. Tay Lê Sơ bị mẹ nắm chặt trong lòng bàn tay, nhiệt độ quá nóng khiến lòng bàn tay cô đổ mồ hôi.

"Con và cậu ấy xảy ra chuyện gì?"

Lê Sơ nghe ra áp lực trong giọng nói của mẹ. Cô rũ mắt xuống, nói: "Con và anh ấy thích nhau, đến với nhau."

Lê Sơ không muốn mẹ lo lắng, bất đắc dĩ bịa ra một lời nói dối.

"Sơ Sơ, mẹ không phải kẻ ngốc, con và cậu ấy có phải thật lòng thích hay không, mẹ sẽ không nhìn ra sao?”

Phùng Ngọc Dung trực tiếp vạch trân lời nói dối vụng về của con gái, ngực khó chịu đến từng đợt co rút đau đớn,'Con nói thật với mẹ, mẹ sẽ không trách con."

Tầm mắt Lê Sơ rơi vào cái bụng đang đứng thẳng của mình, nơi đó thai nghén ra một sinh mệnh nhỏ. Cô cũng không mong đợi đứa bé này, nhưng cũng không nỡ mất đi. Nhẹ nhàng võ về bụng, cô nghẹn ngào nói:

"Mẹ, chờ đứa bé ra đời, con sẽ trở về chăm sóc mẹ và cha." Giương mắt nhìn về phía mẹ, cô nghiêm túc nói: "Con không muối ở lại Lạc Thành nữa."

Cái lòng giam kia, cô muốn hoàn toàn thoát khỏi. Toàn thân Phùng Ngọc Dung ngẩn ra, mím môi không nói gì. Bà rất hiểu con gái mình, trong lòng quật cường, đã không muốn nói thì cho dù là ai ép hỏi cũng vô dụng.

Bên ngoài phòng bệnh, Phó Tự Trì đứng trước cửa hồi lâu, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nho nhỏ, anh chăm chú nhìn bóng lưng Lê Sơ. Thẳng đến khi y tá ở phía sau anh lên tiếng nhắc nhở, anh mới nhường ra vị trí.

Y tá trẻ tuổi đánh giá người đàn ông anh tuấn quý khí trước mắt, hai mắt tỏa sáng, đỏ bừng mặt, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói: "Anh không vào sao?"

“Tôi không."

Giọng nói nhàn nhạt, mang theo trâm thấp đặc biệt của đàn ông.

Phó Tự Trì xoay người đi đến thang máy, vài phút sau, anh đến bãi đỗ xe. Từ trong xe cầm ra một bao thuốc lá, bao thuốc lá là mới, tốn chút thời gian xé mở niêm phong trong suốt, anh lấy từ trong bao thuốc ra một điếu châm lửa. Anh lười nhác dựa vào cửa xe, đầu ngón tay có khói lượn lờ, vẻ mặt không hề thả lỏng.
Bình Luận (0)
Comment