Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 190 - Chương 190: Chương 190

Chương 190: Chương 190 Chương 190: Chương 190Chương 190: Chương 190

Y tá: "... Không phải chính người nhà yêu cầu, chẳng lẽ do bệnh viện miễn phí thăng cấp sao?"

Lê Sơ đi lên phía trước, kéo quần áo của mẹ một chút, hạ giọng nói: "Mẹ, là phòng bệnh anh ấy giúp sắp xếp."

Phùng Ngọc Dung vừa nghe lập tức hiểu được người con gái nói là ai, sắc mặt lập tức trâm xuống, Không cần cậu ấy giả vờ tốt bụng."

Đôi mắt vừa ngước lên, vừa lúc đụng phải Phó Tự Trì từ ngoài cửa đi vào. Phùng Ngọc Dung tức giận mắng anh,

"Cậu tới làm gì?" Phó Tự Trì mang theo mấy túi nilon màu trắng, đối lập rõ ràng với chiếc áo sơ mi đắt tiền trên người anh.

"Dì à, sức khỏe Lê Sơ không tiện, con giúp lấy đồ." Phó Tự Trì lễ phép đáp lại.

Phùng Ngọc Dung: "Đồ vật thì để đây, cậu trở về đi."

Ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không muốn nhìn anh, liếc mắt một cái trong lòng lập tức càng tức giận một phần.

Con gái bà ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn bị anh giày xéo như vậy, còn đã mang thai hơn sáu tháng, đến tháng này, mạnh mẽ chống đỡ trong viện, con gái chỉ sợ gian khổ lớn hơn nữa.

Lê Diệu Tường bị đẩy đến phòng bệnh VIP, Phùng Ngọc Dung đóng cửa lại, ngăn cách Phó Tự Trì ở bên ngoài. Liên tiếp mấy ngày, Phó Tự Trì ngày ngày canh giữ bên ngoài phòng bệnh, nhưng từ đầu đến cuối không thể đi vào. Có mấy lần Phùng Ngọc Dung từ trong phòng bệnh đi ra, Phó Tự Trì tiến lên muốn hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Lê Sơ đều bị Phùng Ngọc Dung mắng không mở miệng được.

Sau đó Phó Tự Trì không xuất hiện nữa, Lê Sơ dần an tâm hơn. Phó Tự Trì là người tâm phúc của khoa học kỹ thuật Sô, anh không thể không trở về, mãi cùng cô ở lại đây.

Một tuần sau Lê Diệu Tường xuất hiện triệu chứng nhiễm trùng phổi và một lần nữa được đưa vào phòng cấp cứu. Nhưng lần này, ông không thể xuống bàn mổ. Khi Lê Sơ nghe được tin này, sức lực toàn thân trong nháy mắt bị rút đi, trời đất quay cuồng, ngất xỉu trong lòng mẹ. Phùng Ngọc Dung lệ rơi đây mặt, khóc lóc cầu xin bác sĩ cứu con gái của bà. Bà đã mất chồng, không thể mất thêm con gái nữa.

Lê Sơ bi thương quá độ, xuất hiện triệu chứng thiếu dưỡng khí quá mức, cũng may cấp cứu kịp thời, cô và đứa bé đều không sao.

Ngủ một ngày một đêm Lê Sơ mới tỉnh táo lại, nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của mẹ, Lê Sơ há miệng muốn nói chuyện nhưng làm thế nào cũng không phát ra âm thanh. Phùng Ngọc Dung cầm tay con gái, không nhịn được rơi lệ,'Sơ Sơ, con không thể quá thương tâm, phải nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng."

"Cha... đâu...'

Lê Sơ gian nan phun ra hai chữ, cổ họng như là nhét một nắm cát sỏi, mài đến mức cổ họng cô đau nhức. Phùng Ngọc Dung lau nước mắt, nhưng nước mắt nơi khóe mắt lại càng ngày càng nhiều,'Cha con, đã đi rồi."

"Cha sao lại đi, vừa rồi ông ấy còn rất tốt, ông ấy còn nói chờ đứa bé ra đời phải ôm một cái, con không tin, con không tin cha sẽ bỏ lại chúng ta."

Lê Sơ giấy giụa từ trên giường bệnh ngồi dậy, không để ý kim tiêm trên tay, muốn xuống giường. Phùng Ngọc Dung gắt gao ôm con gái, không cho cô động, Sơ Sơ, con không thể như vậy, nghe lời mẹ, nghỉ ngơi cho tốt."

Lê Sơ nằm ở đầu vai Phùng Ngọc Dung khóc rống, từng tiếng từng tiếng gọi cha. Từ nay về sau, cô không còn cha nữa.

Tang lễ của Lê Diệu Tường được tổ chức vội vàng, Lê Sơ kiên cường chống đỡ thân thể túc trực bên linh cữu cho cha, Phùng Ngọc Dung khuyên thế nào cũng vô dụng. Trên linh đường, những người thân đến thương tiếc dường như không ai đau lòng vì Lê Diệu Tường qua đời, bọn họ ngược lại dừng tâm mắt ở trên bụng Lê Sơ, trước mặt Lê Diệu Tường lập tức chỉ trỏ Lê Sơ."Hình như tôi nhớ rõ Lê Sơ còn chưa có kết hôn đâu? Cái này làm sao đã bị làm lớn bụng."

"Đúng vậy, thật sự không ra gì, làm bại hoại thanh danh Lê gia."

"Chưa kết hôn đã có thai, coi như là kết hôn cũng bị nhà chồng khinh thường."
Bình Luận (0)
Comment