Chương 205: Chương 205
Chương 205: Chương 205Chương 205: Chương 205
Lê Sơ vén chăn lên, đứng dậy xuống giường nhìn con gái trên giường.
Hơn nửa tháng trôi qua, đứa bé mới sinh nhăn nhúm đã hoàn toàn lớn lên, làn da mềm mại nhẫn nhụi, ngũ quan linh động, ngay cả lúc khóc nỉ non cũng đáng yêu như búp bê sứ.
Lê Sơ bế con gái lên, vỗ nhẹ lưng cô dỗ dành một hồi nhưng tiếng khóc vẫn không ngừng.
Thím Nguyệt có việc xin nghỉ, đêm khuya, bảo mẫu cũng đã sớm trở về, trong căn hộ to như vậy tìm không thấy một người giúp cô.
Đứa bé trong nôi khóc đến tê tâm liệt phế, Lê Sơ đau lòng ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nhẹ nhàng hôn một cái, thấp giọng dỗ dành: “Cục cưng ngoan, đừng khóc nữa, lát nữa mẹ sẽ cho con bú sữa."
Lê Sơ nhẫn tâm liếc mắt, bước đi vội vàng đi ra ngoài.
Ở phòng bếp pha sữa xong, một khắc cô cũng không trì hoãn trở về phòng, đứa bé uống sữa xong lại ngọt ngào ngủ thiếp đi.
Lê Sơ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của con gái hồi lâu, một trái tim phiêu đãng dần dần bình tĩnh, hồi lâu sau, cô cầm bình sữa đi phòng bếp rửa sạch.
Trong ngăn tủ trong bếp đặt rất nhiều bình sữa, cái Lê Sơ cầm trong tay cho dù là để mặc kệ cũng vẫn có cái mới có thể sử dụng, chỉ là cô có thói quen dùng xong tiện tay rửa sạch, không có biện pháp để không gác lại.
Một khắc mở cửa phòng kia, cô nhìn thấy bóng người đang đứng trong bóng tối. Lê Sơ bất giác sửng sốt một lát, sau đó mở miệng nói: "Xin lỗi, làm phiền anh nghỉ ngơi."
Trước kia có thím Nguyệt hỗ trợ dỗ đứa bé, con gái chưa bao giờ khóc nháo như hôm nay.
Phó Tự Trì ngước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Hình như cô gầy đi một chút. Thân thể mỏng manh như tơ liễu, giống như gió thổi qua sẽ bay đi.
Anh không dám gặp cô trong thời gian này, sợ nhìn thấy cảm xúc sợ hãi và ghê tởm trong mắt cô, và anh tránh cô càng nhiều càng tốt, ngay cả khi sống trong một căn hộ.
Rất ít khi anh nhìn thấy con gái.
Anh mím môi, thấp giọng hỏi: "Đứa bé ngủ chưa?"
Lê Sơ gật đầu: "Vừa mới ngủ."
Hai người cứ như vậy trâm mặc xuống, ai cũng không có mở miệng nói chuyện nữa.
Sự lãnh đạm dài đến hai mươi ba ngày kết thúc vào một khắc vừa rồi, lại tựa hồ vào một khắc này một lần nữa mở ra.
"Anh có thể vào trong và nhìn đứa bé không?”
"Em có lời muốn nói với anh."
Giọng nói trâm thấp, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai loại giọng nói hoàn toàn bất đồng này đồng thời vang lên.
Một người đến từ Phó Tự Trì, người kia thuộc về Lê Sơ.
Tim Phó Tự Trì đột nhiên đập mạnh, anh khắc chế xung động trong lòng, giọng nói run rẩy,'Em nói đi, anh nghe."
Đây là lần đầu tiên trong hai mươi ba ngày nay, Lê Sơ chủ động muốn nói chuyện với anh.
Anh biết mình sẽ không nghe được những lời anh muốn nghe từ Lê Sơ, nhưng anh vẫn không nhịn được chờ mong.
Có lẽ lần này thần linh sẽ đứng bên cạnh anh.
Lê Sơ rũ mắt, xoay người đóng cửa phòng lại, sau đó đi vào phòng khách.
Phòng khách đủ lớn để không đánh thức con gái trong phòng ngay cả khi họ cãi nhau.
Đèn chùm thủy tinh treo trên trân nhà không sáng lên, chỉ có ánh trăng trong trẻo bên ngoài tường thủy tinh cùng với ánh đèn neon chiếu rọi trên mặt đất gạch men trơn bóng.
Cô dừng bước trong phòng tranh thủy tinh ở ban công, tâm mắt dừng lại ở bức tranh không thể bán ra trong góc.
Bức tranh kia vốn nên bán cho chủ tịch tập đoàn Hằng Á Phó Thế Xương, nếu như không phải Phó Tự Trì làm khó dễ, hoàn toàn đoạn tuyệt hy vọng của cô, cô cũng sẽ không đi đến tình trạng như bây giờ.
Đều không còn quan trọng.
Cô ngẩng đầu trong một mảnh tối tăm bắt được đôi mắt thâm thúy sáng ngời của Phó Tự Trì, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc nói: "Em muốn mang con gái cùng đi."
Phó Tự Trì nhíu mày, tâm trầm xuống,'Em nói cái gì?"
"Em muốn đưa con gái về thị trấn Văn Đức." Lê Sơ lặp lại một lần nữa.