Chương 238: Chương 238
Chương 238: Chương 238Chương 238: Chương 238
Đũa gốm sứ trơn loáng trắng bóng, làm nổi bật xương ngón tay thon dài càng là cảnh đẹp ý vui như đốt trúc.
Nếu như bàn tay này không phải thuộc về người đàn ông trước mắt này, Lê Sơ có lẽ còn có thể tán thưởng một câu đẹp mắt, nhưng hiện tại đầu óc cô trống rỗng, cái gì cũng không phản ứng kịp.
"Đũa bẩn rồi, đổi một đôi sạch sẽ đi."
Phó Tự Trì cầm đũa, tâm mắt dừng lại trên mặt Lê Sơ.
Khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp kia trong nháy mắt nhìn thấy anh trở nên trắng bệch, giống như là thấy Diêm La.
Anh cứ làm cho cô sợ hãi như vậy sao?
Phó Tự Trì cụp mắt, thần sắc thống khổ trong mắt bị anh giấu vào sâu bên trong, trên mặt thay đổi một bộ dáng thoải mái bình thản, cười nói: "Anh lại lấy một đôi cho em."
Nói xong anh cũng không đợi Lê Sơ trả lời, tự mình đi tới bàn ăn rút ra một đôi đũa mới từ máy khử trùng, lúc chạm tay còn hiện ra hơi thở ôn nhuận.
Chỉ là chút nhiệt độ này căn bản không làm ấm được trái tim âm lãnh của anh.
Anh trực tiếp đi tới trước mặt Lê Sơ, hai tay đưa đũa lên, giống như ky sĩ dâng bảo vật cho công chúa.
Dáng người Phó Tự Trì thon dài, khí chất nội liễm, một thân âu phục màu đen hoàn toàn bộc lộ ưu thế của anh, cho dù anh chỉ lặng lẽ đứng ở đó cũng sẽ trở thành tiêu điểm trong đám người. Mà hiện tại, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người trong phòng ăn, anh hèn mọn lấy lòng Lê Sơ.
Lê Sơ không nhận lấy, cô không thèm nhìn, trực tiếp lạnh lùng từ chối: "Cảm ơn, em đã ăn xong rồi, không cần dùng đũa nữa."
Lê Sơ phút chốc đứng lên, phía sau cái ghế lúc trôi qua phát ra chói tai tiếng vang, cô khom lưng ôm con gái từ trong ghế trẻ em đi ra, ôn nhu nói với con gái: "Linh Lan ăn no rồi, mẹ mang con trở về phòng được không?"
Tiểu Linh Lan nhìn mẹ, lại nhìn trong mâm còn thừa lại đồ ăn, nghi hoặc hỏi: "Nhưng là bữa sáng của mẹ còn chưa có ăn xong nha, mẹ không phải nói không thể lãng phí sao?"
Bánh bao trong đĩa Lê Sơ còn thừa một cái, giờ phút này lẻ loi chiếm lấy cả đĩa.
Lời nhắc nhở của con gái khiến Lê Sơ ý thức được phản ứng của cô lúc này thật sự quá lớn, cô giật mình sửng sốt một cái, thở ra một hơi,'Mẹ làm không tốt, mẹ không nên lãng phí thức ăn."
Lê Sơ giáo dục con gái luôn làm gương tốt, cũng không muốn lần này trong lúc hoảng loạn phá lệ.
Hai tay Tiểu Linh Lan ôm lấy Lê Sơ cổ, một bộ thấu tình đạt lý, nói: 'Không sao, mẹ ăn không vô."
Cô bé quét qua quét lại vài lân giữa hai chú, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Phó Tự Trì, ngọt ngào hỏi: "Chú Phó có thể giúp mẹ ăn không?”
Tiểu Linh Lan vừa nói ra khỏi miệng, ba người lớn đều ngây ngẩn cả người.
Lê Sơ kinh ngạc vì con gái nói không lựa lời, cô xụ mặt, sắc mặt ngưng trọng giáo dục Linh Lan: "Không thể nói lung tung, chú sao có thể ăn thức ăn của mẹ còn dư lại.
Tiểu Linh Lan không hiểu truy vấn: "Vì sao không thể?"
Chú Hạ có thể ăn thức ăn cô bé không ăn được, vì sao chú Phó không thể ăn phần còn lại của mẹ chứ.
"Không có vì sao."
Ngữ khí của Lê Sơ có chút hung dữ, đáng sợ tới mức Tiểu Linh Lan không dám nhiều lời, chôn đầu ở cổ Lê Sơ cọ cọ,'Mẹ không nên tức giận có được hay không?"
Lê Sơ ảo não mình không nên mang cảm xúc lên người con gái, cô điều chỉnh hơi thở, khiến giọng điệu mềm nhữn/'Mẹ không tức giận."
Cô kiên nhẫn giải thích với con gái: "Mẹ và chú đều là người lớn, giữa người lớn không thể ăn thức ăn thừa của nhau, như vậy là bất lịch sự."
Tiểu Linh Lan cái hiểu cái không gật đầu đôi mắt to ngập nước lóe ra, tựa hồ là có chút ủy khuất.
Phó Tự Trì nhìn Lê Sơ, trong mắt dâng lên cảm xúc nóng bỏng, tình yêu nồng đậm giống như sóng thần quét qua đáy mắt anh.
"Chú không ngại." Tựa hồ là đêm qua anh ngủ không ngon, giọng nói ra khỏi miệng giống như sặc khói, lộ ra khàn khàn.