Chương 249: Chương 249
Chương 249: Chương 249Chương 249: Chương 249
Cách hồi lâu, anh lại một lần nữa nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên mặt cô, giống như pháo hoa nở rộ vào đêm hè, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Anh trốn trong góc, trái tim trống trải như bị nhét bông vải, phong phú nhưng lại chua xót.
Bên trong thang máy. Phó Tự Trì rũ mắt, xoay người đưa lưng về phía Lê Sơ, anh đứng thẳng tắp giống như tuyết tùng, mang theo hơi thở lạnh lẽo. Thang máy vững vàng đi lên, trong không gian chật hẹp chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt.
Thang máy chậm rãi dừng lại, cửa dời sang hai bên, Lê Sơ ôm con gái bước nhanh ra ngoài, xẹt qua bên người Phó Tự Trì, cô ngửi thấy mùi khói nhạt trên người anh.
Tựa hồ chỉ là ngoài ý muốn lây nhiễm trên mùi vị, cũng không rõ ràng, cho nên dù phong bế cùng một chỗ ở trong thang máy cô cũng chưa từng phát giác.
Lê Sơ vô thức nhíu mày, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. !
Ánh mắt cực nóng phía sau giống như ngọn lửa nóng, gần như thiêu đốt Lê Sơ. Bước chân vốn bình tĩnh bởi vì cô hoảng hốt mà hỗn loạn.
Ngực phập phồng kịch liệt, trái tim như là muốn đột phá làn da giam cầm mà nhảy ra ngoài. Lê Sơ vừa bước nhanh hơn, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện không bị Phó Tự Trì quấn lấy nữa.
Một khắc cửa thang máy đóng lại, ánh mắt kia rốt cuộc cũng theo đó biến mất. Tiểu Linh Lan nhu thuận ghé vào trên vai Lê Sơ ngủ say, lông mi dài rậm rạp theo hô hấp khẽ run. Lê Sơ nhẹ nhàng nghịch nghịch mái tóc rũ xuống gò má của con gái, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt hồng nhuận, như là đụng vào bánh pudding, mềm mại trơn nhẫn.
Tiếng tim đập dần dần vững vàng, Lê Sơ ôm con gái, gian nan lấy thẻ phòng ra mở cửa, ngay cả giày cũng không có khe hở thay, lập tức trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Cô ngồi ở bên giường, ánh mắt không chớp nhìn con gái đang ngủ say.
Khuôn mặt trắng nõn của nhóc tỳ kia phiếm hồng, miệng khẽ nhếch, tựa hồ là mơ thấy cái gì ăn ngon, tặc lưỡi hai cái. Khi nhìn thấy đôi mắt cực kỳ giống Phó Tự Trì của con gái, ánh mắt Lê Sơ chợt giật mình.
Thay con gái dịch góc chăn, cô đứng dậy đến nhà bếp rót cho mình một ly nước lạnh. Dòng nước lạnh lẽo lướt qua cổ họng cô, khiến trái tim nặng nề của cô có chút thả lỏng.
Lê Sơ dựa vào góc bàn ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ sát đất. Ánh đèn neon trang trí trong thành phố giống như thế giới truyện tranh, gợn sóng tuyệt vời.
Ban đêm ở nơi này không yên tĩnh như thị trấn nhỏ, hai bên đường người đến người đi, tiếng ô tô âm ï xen kẽ trong đó, khắp nơi đều náo nhiệt phi phàm. Vốn cô đã định sẽ dẫn con gái đi dạo một vòng thành phố cô từng sinh sống này, nhưng hiện tại, cô chỉ muốn mau chóng rời đi, trở lại thị trấn nhỏ, tiếp tục sống cuộc sống bình yên an nhàn.
Cô mở điện thoại, mua vé xe sáng sớm hôm sau. Tiệc cưới tối mai kết thúc cũng phải sau chín giờ, không kịp chạy về, sớm nhất cũng chỉ có thể rời đi vào buổi sáng ngày mốt.
Nhưng ở lại thêm một đêm Lê Sơ sẽ thêm một phần bất an. Hôm nay Phó Tự Trì đã ba lần xuất hiện trước mặt cô, tuy lần đó không xuất hiện, nhưng điều này đã đủ chứng minh tâm tư của anh rồi.
Lê Sơ không dám đánh cược Phó Tự Trì sẽ tuân thủ lời hứa buông tha cô, lời hứa của người điên căn bản là không đáng tin.
Cô buông ly thủy tinh trong tay xuống, trở vê phòng ngủ rón rén thu dọn hành lý.
Khi nằm trên giường cũng đã gân mười giờ.
Cô đưa tay ấn công tắc đèn, cả phòng ngủ trong nháy mắt bị bóng tối bao phủ. Lê Sơ ôm con gái, nhưng không hề buồn ngủ.
Đã rất lâu rồi cô không có trải nghiệm mất ngủ.
Lúc ở thị trấn Văn Đức, mỗi ngày phải chăm sóc con gái, phải xử lý những việc vặt vãnh của nhà trọ, mệt mỏi đến mức cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, nằm trên giường không bao lâu là có thể ngủ.
Nhưng hôm nay đi dạo lâu như vậy, chân đều mỏi nhừ, thân thể cũng mệt đến mức động cũng không muốn động, cô lại không hề buồn ngủ. Lăn qua lộn lại, mãi đến rạng sáng cô mới chậm rãi nhắm mắt lại.