Chương 252: Chương 252
Chương 252: Chương 252Chương 252: Chương 252
Thời Nhiễm kéo Lê Sơ đi về phía trước, liếc nhìn Giang Tự Xuyên, tiến đến bên tai Lê Sơ nhỏ giọng nói thầm: "Giang Tự Xuyên từ nhỏ đã như vậy, cổ hủ không thích nói chuyện, hiện tại càng thêm già dặn, hơn hai mươi tuổi nhìn qua giống như ba mươi tuổi, không có anh họ tôi nhìn trẻ như vậy."
Anh họ trong lời cô chỉ chính là Thời Doanh. Lê Sơ yên lặng so sánh trong đầu một chút, đơn thuần từ hành vi cử chỉ mà xem, Giang Tự Xuyên quả thật so với Thời Doanh còn thành thục hơn. Trưởng thành cũng không phải chuyện xấu, chỉ là không có tinh thân phấn chấn của người trẻ tuổi, ít nhiều có chút đáng tiếc.
Cô dâu được mọi người vây quanh vào cửa, Lê Sơ cũng đi theo Thời Nhiễm vào. Biệt thự của Thời gia tọa lạc tại dinh thự Lan Đình, đây là khu biệt thự cao cấp nhất Lạc Thành, tấc đất tấc vàng, bao nhiêu người vất vả cả đời cũng không trả nổi một phần trăm giá phòng.
Đây là lần đầu tiên Lê Sơ tới nơi xa xỉ như vậy, mới vừa vào cửa lập tức bị trang hoàng tinh xảo xa hoa hấp dẫn lực chú ý, giật mình đánh giá phòng khách rộng lớn, không chú ý tới chỗ mình đứng không đúng lúc, ngăn cản người ngoài tiến vào. Cô bị người phía sau xô đẩy, thân thể lảo đảo một chút, cũng may có người đỡ lấy cánh tay của cô, để cho cô ổn định thân thể.
"Cảm ơn." Lê Sơ quay đầu cảm ơn người bên cạnh.
Sóng mắt lưu chuyển đụng phải một đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, cặp mắt kia sinh ra xinh đẹp, lại hiện vẻ u lãnh, khắp nơi lộ ra ý tứ hàm xúc khó có thể tiếp cận. Ánh mắt Lê Sơ từ đôi mắt kia rơi xuống, mới phát hiện người đỡ cô là em họ của Thời Doanh.
"Không cần cảm ơn." Giang Tự Xuyên thản nhiên nói, cậu chỉ chỉ sang bên trái phòng khách/'Nơi này nhiều người, chị qua bên kia đi."
"Ừm”" Lê Sơ gật đầu cảm ơn, ôm con gái đi đến ban công Giang Tự Xuyên chỉ. Sân thượng hình bán nguyệt như là ngăn cách với phòng khách ồn ào, an tĩnh giống như một bức tranh.
Ban công dùng tường kính vây quanh, đặt một cái bàn tròn nhỏ cùng hai cái ghế trúc tinh xảo, đường nét đơn giản phác họa ra hình dạng ghế dựa, thiết kế phi thường tinh xảo. Lê Sơ ngồi xuống ghế trúc, Tiểu Linh Lan nhu thuận vùi trong lòng cô chơi ngón tay của mình.
Lê Sơ nhìn cảnh sắc trên bức tường thủy tỉnh xuất thần hồi lâu, hoàn toàn không chú ý tới có người cố ý tiếp cận cô. Trên bàn trà đột nhiên truyền đến tiếng va chạm, lập tức kéo về ý thức của Lê Sơ.
Cô nhìn thoáng qua ly sữa trên bàn trà. Ánh mắt hiện lên một tia kinh hoảng, chẳng qua trong giây lát cô lập tức khôi phục bình tĩnh. Toàn bộ Thời trạch náo nhiệt như vậy, người hầu căn bản không rảnh bận tâm các cô, lại có ai sẽ tận lực đưa một ly sữa bò tới đây.
Ánh mắt chậm rãi dời lên rơi vào áo khoác tây trang màu đen in hoa văn tối. Không cần nhìn lên nữa cô cũng đã đoán được người đến là ai.
Mặc dù Lê Sơ biết hôm nay trong trường hợp như vậy cô nhất định sẽ gặp anh, nhưng cô cũng không ngờ sẽ nhanh như vậy. Phó gia cùng Thời gia lui tới mật thiết, mặc dù Thời Doanh đáp ứng với Từ Tử Khâm không mời Phó Tự Trì làm phù rể, không cho anh đi đón dâu, dựa vào tầng quan hệ của người lớn, nhất định anh cũng sẽ được mời tới. Lê Sơ thu liễm ánh mắt nhìn về phía ly thủy tinh trên bàn trà, vách ly dưới ánh sáng phản xạ hiện ra màu trắng óng ánh.
"Không cần phiền toái, Phó tiên sinh vẫn nên mang sữa về đi." Lê Sơ trực tiếp từ chối ý tốt của anh. Phó Tự Trì chăm chú nhìn đứa bé đang ngủ trong lòng Lê Sơ, hạ giọng nói: 'Lấy cho Linh Lan, chờ con bé tỉnh ngủ uống."
Hạ tuần tháng năm thời tiết đã bắt đầu oi bức, trong phòng khách lại tụ tập nhiều người như vậy, cho nên người giúp việc mở điêu hòa sớm.
Lê Sơ tránh gió lạnh, ôm con gái chặt hơn một chút, cô vốn định bảo người giúp việc cầm một cái thảm lông tới, chỉ là bên ngoài quá bận rộn, cô cũng không tiện phiền toái. Tiểu Linh Lan tựa hồ là bị gió thổi đến rét run, cô bé rầm rì vài tiếng, rúc đầu vào trong lòng Lê Sơ, tìm kiếm ấm áp từ mẹ.