Chương 257: Chương 257
Chương 257: Chương 257Chương 257: Chương 257
Mùi thuốc lá phiêu tán ở trong xe, xông vào xoang mũi của anh, anh giật mình kịp phản ứng, bóp tắt tàn thuốc.
Lê Sơ không ngửi được mùi thuốc lá.
Cho dù bây giờ cô không ở bên cạnh anh, anh cũng không nên nuông chiều bản thân như vậy.
Anh muốn dùng hình tượng hoàn mỹ hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt cô, để cô hiểu được, anh đã không còn là Phó Tự Trì như trước nữa.
Cayenne phía trước khởi động, Phó Tự Trì cũng đốt động cơ theo, Cayenne vững vàng chạy, Phó Tự Trì cũng không vội đi theo phía sau nó.
Giang Tự Xuyên nhìn thấy xe của Phó Tự Trì qua kính chiếu hậu, trí nhớ của cậu rất tốt, chỉ vội vàng liếc mắt một cái đã ghi nhớ biển số xe của đối phương.
Đường đến khách sạn rất nhiều, cũng chỉ có một con đường này là thông thoáng nhất, cực ít khi xuất hiện tình huống kẹt xe.
Những người khác đều chọn con đường gần nhất, duy chỉ có Giang Tự Xuyên chọn con đường này.
Hiện tại lại có Phó Tự Trì.
Nhưng rất nhanh, Giang Tự Xuyên đã kịp phản ứng, Phó Tự Trì cũng không phải chọn con đường này, mà là đi theo bọn họ.
Bận tâm đến trong xe có bạn nhỏ, Giang Tự Xuyên cố ý giảm tốc độ xe, chạy theo tốc độ bình thường, Phó Tự Trì kiểu gì cũng có thể vượt qua cậu. Nhưng lộ trình đã quá nửa, anh vẫn đi theo sau xe, không vội không nóng nảy.
Liên tưởng đến hành động của Phó Tự Trì lúc trước ở nhà, không khó đoán được tâm tư của anh.
Lúc chờ đèn đỏ, Giang Tự Xuyên quay đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ ngồi sau thùng xe, trong lúc lơ đãng bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt kia mang theo ý cười nhạt, sáng như trăng, khiến người ta không nhịn được sa vào.
Hô hấp Giang Tự Xuyên hơi ngưng trệ, cậu hốt hoảng thu hồi ánh mắt.
Cậu dựa lưng vào ghế, đầu ngón tay gõ vào tay lái, rất có tiết tấu.
Chiếc Bentley màu đen phía sau gần như dán lên xe của Giang Tự Xuyên, khoảng cách thậm chí cũng khó có thể cho phép một người thuận lợi đi qua.
Gần như vậy, Lê Sơ tự nhiên cũng phát hiện ra.
Lê Sơ thu lại nụ cười, trong lòng dâng lên từng đợt bất an, lúc ở thị trấn Văn Đức Phó Tự Trì coi như thu liễm, nhưng từ sau khi cô đến Lạc Thành, giống như rơi vào bây rập của thợ săn, bị anh từng bước ép sát.
Cũng may sáng mai cô sẽ rời đi.
Mười mấy phút sau, xe dừng lại ở ga ra ngầm của khách sạn Hoa Lăng, Lê Sơ sửa sang lại mái tóc rối bời cho con gái, chỉ thấy Giang Tự Xuyên xuống xe giúp cô mở cửa xe.
"Cảm ơn." Lê Sơ xuống xe ôm con gái xuống, cô hướng về phía Giang Tự Xuyên cảm ơn, lời nói chân thành, là phát ra từ nội tâm cảm ơn cậu đã giúp đỡ ngày hôm nay.
Giang Tự Xuyên không nói nhiều lắm, vẻ mặt cũng luôn hết sức trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm việc lại trâm ổn ngoài ý muốn, để lại ấn tượng rất tốt cho Lê Sơ.
Xe mới chạy vào cửa, Giang Tự Xuyên nhìn lướt qua, ánh mắt sâu thẳm, cậu khép cửa xe lại nói: 'Không còn sớm nữa, chúng ta mau lên đi."
Lê Sơ gật đầu dắt con gái đuổi theo bước chân chàng trai.
Chỗ đậu xe phía sau cách đó không xa đột nhiên phát ra một tiếng đóng cửa vang dội, trong hoàn cảnh yên tĩnh trống trải, một tiếng kia dùng tốc độ cực nhanh truyền tới mỗi một góc.
Lê Sơ không dám quay đầu lại nhìn.
Tiểu Linh Lan đi chậm, Lê Sơ dứt khoát ôm cô bé lên, cô bước nhanh đến bên cạnh Giang Tự Xuyên, đi song song với cậu, giống như như vậy có thể giảm bớt một ít sợ hãi trong lòng.
Phía sau có tiếng bước chân càng ngày càng gần, cơ hồ đang muốn tới gần phía sau cô, giống như là quỷ mị bình thường, khiến cho cô sinh lòng sợ hãi.
Giang Tự mơ hồ cảm nhận được sự khẩn trương của Lê Sơ, cậu nghiêng mặt nhìn cô, lại thoáng thấy Phó Tự Trì không biết đi theo từ lúc nào.
Giang Tự Xuyên dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phó Tự Trì.
"Anh Tự." Anh lễ phép chào hỏi.
Bước chân Lê Sơ cứng ngắc đứng tại chỗ theo giọng nói của Giang Tự Xuyên, cô hoảng loạn rũ mắt xuống, hận không thể để mình biến mất ở chỗ này.