Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 266 - Chương 266: Chương 266

Chương 266: Chương 266 Chương 266: Chương 266Chương 266: Chương 266

"Dựa vào cái gì? Anh dựa vào cái gì nhúng tay vào cuộc sống của em? Em không phải sinh ra đã nợ anh."

"Không phải, Sơ Sơ, anh không có ý đó."

Phó Tự Trì vội vàng giải thích cho mình, nhưng khi anh muốn tiếp tục giải thích nguyên nhân, lại phát hiện căn bản không tìm ra lý do nào khiến Lê Sơ có thể chấp nhận.

Đúng vậy, anh chính là ti tiện muốn một mình chiếm hữu tất cả của Lê Sơ.

Lê Sơ cười lạnh: "Thế nào? Không nghĩ ra lý do chính đáng sao?"

Cô thở hắt ra một hơi, nói với anh: "Phó Tự Trì, anh thật sự làm em sợ."

Hành động quá khích như vậy làm sao có thể không làm cho người ta sợ hãi, chẳng lẽ muốn cô mỗi một ngày đều sống trong sợ sệt, lo lắng đối phương có thể bức bách cô giống như ba năm trước hay không.

Một luồng hơi nóng xông vào đầu Phó Tự Trì, khiến trước mắt anh choáng váng, trái tim như bị dao sắc cắt đi cắt lại, đau đến mức gần như không thể thở nổi, anh vươn tay về phía Lê Sơ, muốn chạm vào cô, Sơ Sơ, đừng sợ anh, xin em.

Vẻ mặt Lê Sơ càng lúc càng lạnh nhạt, cô nhìn anh như nhìn một kẻ ác bị áp vào pháp trường, nhưng trong lòng lại không cảm thấy thoải mái: "Phó Tự Trì, em cũng từng cầu xin anh, nhưng anh thì sao, anh đối xử với em như thế nào?”

Sắc mặt Phó Tự Trì trắng bệch, cổ họng khàn khàn đến không phát ra được một âm thanh nào. Trong đầu nghĩ đi nghĩ lại lời Lê Sơ nói, anh mới ý thức được lúc trước anh đối với cô có bao nhiêu tàn nhẫn.

Cô không chỉ một lần cầu xin anh thả cô rời đi, nhưng anh lại một lần lại một lần đánh nát hy vọng của cô, cố chấp nhốt cô ở bên cạnh mình.

"Xin lỗi, anh xin lỗi... Anh giống như là muốn nói hết thảy lời xin lỗi đời này, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.

Lê Sơ nghe lời xin lỗi của anh, tức giận đến mức trái tim tích tụ dần nguội lạnh, cô mệt mỏi nói: "Phó Tự Trì, đừng quấy rây em nữa, em hy vọng đây là lần cuối cùng, sau này, chúng ta đều yên ổn."

Lê Sơ lùi lại một bước kéo xa khoảng cách với Phó Tự Trì, trong mắt tràn ngập sự lạnh lùng và quyết tuyệt.

Phó Tự Trì chăm chú nhìn Lê Sơ, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi khuôn mặt mất đi huyết sắc của cô.

Lê Sơ phảng phất là một luồng gió mát mà anh không nắm bắt được, mặc dù đứng ở trước mắt anh, cũng vẫn hư vô mờ mịt như vậy.

Anh đến gần một bước, trong bóng đêm trống vắng phiêu tán dư âm trầm thấp của anh,'Sơ Sơ, anh không thể buông tay em."

"Anh biết em không thích anh của trước kia, bởi vì anh đã làm rất nhiều chuyện tổn thương em, cho nên ba năm qua anh buộc bản thân phải nghĩ lại, thay đổi, anh muốn lấy một diện mạo hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt em, anh không dám cầu xin em tha thứ cho anh, chỉ là muốn em cho anh một cơ hội, cho dù chỉ là để anh ở bên cạnh em bưng trà rót nước cho em cũng được."

Lê Sơ dung túng anh nói chuyện, ánh mắt đầy khinh miệt, mở miệng nói: "Nói xong rồi? Phó Tự Trì kinh ngạc trong chớp mắt, khẽ gật đầu. Anh thả nhẹ hơi thở của mình, sợ bỏ lỡ câu trả lời của Lê Sơ.

"Vậy thì đi thôi." Lê Sơ đưa tay muốn đóng cửa lại.

Phó Tự Trì theo bản năng chống đỡ, không chịu nhận thua, cố chấp hỏi: "Sơ Sơ, cho anh một cơ hội, được không?”

Lê Sơ lạnh lùng nhìn anh, lúc nói ra tràn đây châm chọc: "Em không cho anh cơ hội, anh sẽ buông tha sao? Cũng sẽ không, đúng không. Mặc kệ em nói gì, anh luôn làm theo ý nguyện của mình."

Lê Sơ dừng một chút, hỏi ngược lại: "Vậy anh cần gì tới hỏi em?"

"Em không biết bản thân có chỗ nào biểu hiện khiến anh cảm thấy chúng ta có thể gương vỡ lại lành, sửa lại chuyện cũ, nếu như anh vẫn không rõ ý của em, như vậy em sẽ nói rõ hơn cho anh biết."

Hít sâu một hơi, cô nói tiếp: 'Phó Tự Trì, bây giờ dáng vẻ đeo bám của anh khiến em cảm thấy ghê tởm."
Bình Luận (0)
Comment