Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 270 - Chương 270: Chương 270

Chương 270: Chương 270 Chương 270: Chương 270Chương 270: Chương 270

"Tiểu Sơ, không liên quan đến em."

Hạ Minh Châu ho mạnh vài tiếng, giống như muốn ho phổi ra, nghe vào tai người ta chỉ cảm thấy kinh người.

Lê Sơ thấy bộ dạng này của anh, hoảng hốt đưa tay ra, tay dừng giữa không trung lại không biết nên làm gì.

Hạ Minh Châu thở hổn hển, ra vẻ thoải mái nói: "Không sao, chỉ là bụng hơi đau."

"Chuyện gì xảy ra?" Trong ánh mắt Lê Sơ không giấu được sự lo lắng.

Thấy Lê Sơ vì anh lộ ra ánh mắt như vậy, Hạ Minh Châu bỗng nhiên cảm thấy bị Phó Tự Trì đánh một quyền, dâm mưa cũng đáng giá.

Nếu không phải như vậy, Lê Sơ cũng sẽ không cố ý tới gặp anh, còn cẩn thận chăm sóc anh như vậy.

Hạ Minh Châu dựa vào ván giường, uể oải nói: "Tối hôm qua sau khi em rời đi, anh và anh ấy tranh chấp vài câu."

Tranh cãi vài câu, sau đó đánh một trận.

Nếu tối hôm qua Lê Sơ không nhìn thấy vết thương trên mặt Phó Tự Trì, cô cũng sẽ không tin hai người này lại giống như học sinh chưa vào xã hội, không để ý đến thể diện của người trưởng thành, đánh nhau ẩu đả.

Phó Tự Trì vừa tàn nhẫn vừa điên cuồng, chỉ sợ hạ tử thủ với Hạ Minh Châu.

Nếu không sao có thể khiến Hạ Minh Châu té xỉu trên mặt đất, dầm mưa †1o. Lê Sơ ở trong bệnh viện chăm sóc Hạ Minh Châu cho tới trưa, tuy rằng đại đa số thời gian cô cũng chỉ im lặng ngồi, Hạ Minh Châu nói một câu cô liên đáp một câu, đối phương nếu không nói lời nào như vậy cô cũng sẽ không chủ động mở miệng.

Đến giữa trưa, Lê Sơ chuẩn bị đi căn tin bệnh viện đóng gói một phần cháo mang lên, bệnh nhân sốt cần ăn thanh đạm một chút, cháo chính là lựa chọn tốt nhất.

Mười hai giờ chính là giờ cao điểm dùng cơm, Lê Sơ cố ý đi xuống chậm nửa giờ, không nghĩ tới trong phòng ăn vẫn chật ních người, xếp hàng hồi lâu rốt cuộc cũng đóng gói xong hai phân cháo.

Một phần là cháo yến mạch sữa của Hạ Minh Châu, một phần là cháo gạo nhỏ của cô.

Lê Sơ cũng không lề mề, xách cháo đi vê phía cửa thang máy, vừa vặn đụng phải Thời Doanh cũng mang theo thức ăn.

Cái túi trong tay anh chế tác cực kỳ tỉnh xảo, còn dùng công nghệ mạ vàng, vừa nhìn đã biết phần cơm trưa này cũng không rẻ.

Ánh mắt Thời Doanh dời xuống, rơi vào túi nilon màu trắng mà ngón tay Lê Sơ đang nắm, hai hộp đóng gói một lân xếp chồng lên nhau, thức ăn trong hộp không thể thấy rõ.

So sánh với phần thức ăn trong tay anh, phần này của Lê Sơ quả thực là quá mức mộc mạc.

Thời Doanh ảo não chính mình không nghĩ tới việc giúp Lê Sơ cũng đặt một phần, bên ngoài mưa lớn như vậy, gọi đồ ăn bên ngoài không tiện, đại đa số mọi người đều chọn đi căn tin của bệnh viện, nhưng bệnh viện công này nổi tiếng khó ăn, anh mua về chỉ sợ một miếng Phó Tự Trì cũng sẽ không ăn. Thời Doanh sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Tôi quên mất em cũng ở bệnh viện, nếu không hẳn là nên gọi thêm một phần cho em, đồ ăn ở căn tin bệnh viện thật sự là không ngon."

Cửa thang máy mở ra, bên trong có người từ bãi đỗ xe ngầm đi lên, không nhiều lắm, cũng chỉ có ba người, Lê Sơ bước vào, ấn nút tầng trệt, cô đứng ở trong góc, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt nhẽo,'Em không đóng gói thức ăn, chỉ cần cháo, hẳn là sẽ không quá khó ăn."

Loại đồ ăn như cháo này, cách làm đơn giản, mỗi người đều có thể làm được, chỉ cần không phải bỏ nhiều gia vị, hơn phân nửa sẽ không quá khó ăn.

Thời Doanh không xoắn xuýt nhiều, trực tiếp đưa túi trong tay cho Lê Sơ,'Phần này em cầm đi ăn trước."

Lê Sơ là bạn thân nhất của vợ anh, nếu bị vợ biết anh đối xử hà khắc với bạn của cô, phỏng chừng sẽ phạt anh ngồi băng ghế lạnh ba ngày.

Về phần Phó Tự Trì trong phòng bệnh...

Đói một hai tiếng cũng không chết.

Lê Sơ không định nhận, đang định từ chối thì thang máy lên tầng trệt, Thời Doanh không nói lời nào nhét túi vào tay Lê Sơ, không đợi cô kịp phản ứng cự tuyệt anh, người cũng đã sải bước đi vê phía phòng bệnh.
Bình Luận (0)
Comment