Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 272 - Chương 272: Chương 272

Chương 272: Chương 272 Chương 272: Chương 272Chương 272: Chương 272

Rốt cuộc cô vẫn mềm lòng, không đành lòng cự tuyệt Hạ Minh Châu đang bị bệnh, cho nên lựa chọn trốn tránh, trốn tránh sự quan tâm của anh đối với cô, khẩn cầu cô.

Cô không thể để cho mình lại lún vào, như vậy sẽ chỉ hại anh.

Cũng giống như bây giờ, anh vì cô mà nhập viện.

cô không lừa được chính mình, lòng của cô vẫn sẽ bởi vì Hạ Minh Châu mà dao động, nhưng là, cô càng rõ ràng cô không có khả năng nối lại tình cũ với anh, những đau khổ xảy ra ở giữa bọn họ trong quá khứ ai cũng sẽ không quên, sẽ từng ngày từng ngày tra tấn lẫn nhau.

Cần gì chứ?

Cứ như vậy duy trì quan hệ bạn học bình thường, đối xử tốt với nhau.

Lê Sơ đưa tay nâng cổ tay Hạ Minh Châu lên, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, đắp chăn cho anh/Anh còn bị bệnh, không thể ăn thức ăn nguội, em đi hâm nóng một chút thì tốt hơn, chờ em một chút, rất nhanh sẽ được thôi."

Không đợi Hạ Minh Châu nói chuyện, Lê Sơ rời khỏi phòng bệnh để anh lại một mình.

Trong nháy mắt cửa phòng khép lại, thân thể Lê Sơ buông lỏng, ánh mắt vô thần dừng lại trên nên gạch trắng sứ.

Đi ngang qua bàn y tá ở giữa hành lang, cô thấy được một người đàn ông cao gầy nửa dựa vào mặt bàn, hỏi y tá cái gì.

"Giang Tự Xuyên?" Lê Sơ bất ngờ gọi tên đối phương.

Giang Tự Xuyên nghiêng mặt qua, ánh đèn trắng rực làm cho tâm mắt cậu trắng bệch, cậu hơi híp mắt, nhìn thẳng người phụ phản quang phía trước.

Chờ cô tới gần, anh sững sờ một lát, lẩm bẩm: "Lê Sơ."

Cậu tựa hồ là không dám xác nhận, cố ý đè thấp giọng nói chỉ quanh quẩn ở đầu lưỡi mình, ngoại trừ chính cậu thì bên ngoài không có người khác nghe thấy.

Chờ Lê Sơ đến gần, Giang Tự Xuyên thấy rõ mặt của cô, khuôn mặt không trang điểm như nước trong ra phù dung, thanh lịch đến xuất trần.

"Lê Sơ... chị, sao chị lại ở đây?" Giang Tự Xuyên nhíu mày hỏi cô, trong lời nói không hề xa lạ, căn bản không nhìn ra bọn họ chỉ gặp nhau một lần mà thôi.

Cậu tỉ mỉ quan sát Lê Sơ, xác nhận cô không phải vì bị bệnh mới xuất hiện ở bệnh viện, ngay cả chính cậu cũng không cảm thấy tâm tình khẩn trương đang từ từ buông xuống.

Lê Sơ nhìn thoáng qua chén cháo trong tay, khóe môi hiện lên nụ cười điềm đạm/Tôi đến thăm bạn bè bị bệnh."

Cô lại đưa mắt nhìn Giang Tự Xuyên, thuận miệng hỏi: "Còn cậu?”

Giang Tự Xuyên xách túi xách trong tay, Em tới đưa cơm trưa cho anh họ."

Tụ Duyên Lâu đưa đồ ăn quá chậm, Thời Doanh sợ dạ dày Phó Tự Trì không chịu nổi, nghĩ đến em họ Giang Tự Xuyên ở gần Tụ Duyên Lâu, cũng không khách khí kêu cậu ta giúp đưa đồ một chuyến.

Lê Sơ lúc này mới chú ý tới cái túi trong tay cậu, xuất phát từ cùng một nhà với lúc trước Thời Doanh đưa cho cô.

"À, vậy à" Trong lòng Lê Sơ băn khoăn, ngay cả giọng nói cũng có chút bôn chồn. Nếu không là cô cầm cơm trưa của Thời Doanh, cũng không cần phiền Giang Tự Xuyên hỗ trợ đưa chuyến này.

Chuyện Lê Sơ phát hiện đương nhiên cũng không tránh khỏi ánh mắt Giang Tự Xuyên, anh nhìn thấy chữ logo trên bát cháo trong tay Lê Sơ, lập tức hiểu được Thời Doanh đưa thức ăn lúc trước cho cô.

Cô cũng đến thăm Phó Tự Trì sao?

Giang Tự Xuyên cụp mắt, lòng ngực bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc không nói rõ, khiến anh cảm thấy khó chịu.

Lê Sơ không nói chuyện nhiều với Giang Tự Xuyên, Hạ Minh Châu vẫn đang chờ cô trong phòng bệnh, cô không thể tiếp tục chậm trễ thời gian,"Cái đó... Tôi còn chút việc, đi trước đây."

Cô lễ phép cười cười với Giang Tự Xuyên, không đợi cậu đáp lại, lập tức nhẹ giọng hỏi y tá ở bàn,Xin hỏi ở đâu có lò vi sóng, tôi muốn hâm nóng cháo một chút."

Y tá trẻ đáp lại: "Đi căn tin lầu hai đi, bên này không có."

"Được, cám ơn."

Giang Tự Xuyên nhìn bóng dáng Lê Sơ càng lúc càng xa, nhưng sự bực bội trong lòng không hề giảm bớt, anh dựa vào bàn y tá, tiếp tục hỏi những lời vừa rôi còn chưa nói xong: "Xin hỏi Phó Tự Trì ở phòng bệnh nào?”
Bình Luận (0)
Comment