Chương 274: Chương 274
Chương 274: Chương 274Chương 274: Chương 274
Đại khái là trực giác của đồng loại, Giang Tự Xuyên có thể cảm giác được Phó Tự Trì có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt đối với Lê Sơ.
Nếu là cùng Phó Tự Trì tranh chấp, cậu chưa chắc có thể tranh giành được phần thắng.
Đêm qua Phó Tự Trì uống rượu lại đánh nhau một trận, dẫn đến bệnh viêm dạ dày của anh lại tái phát, không phải bệnh nặng gì, nhưng cũng đủ tra tấn người.
Nửa bát cháo vào bụng, trong dạ dày không còn trống trải, cảm giác đau đớn cũng giảm bớt rất nhiều.
Anh buông thìa, rút từ trong hộp khăn giấy ở đầu giường ra mấy tờ giấy chậm rãi lau khóe môi, nhất cử nhất động tự phụ tao nhã.
Đầu ngón tay khẽ giơ lên, khăn giấy cũng nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn.
Phó Tự Trì nhướng mắt, ánh mắt sắc bén dừng lại trên người Giang Tự Xuyên.
Tung hoành thương trường nhiều năm, Phó Tự sớm muộn gì cũng đã có thể thấy rõ lòng người, chút biến hóa kia của Giang Tự Xuyên căn bản không thoát khỏi ánh mắt của anh.
Giang Tự Xuyên từ sau khi tiến vào đã ôm thái độ căm thù đối với anh, thậm chí khi tiếp cận anh sẽ có tâm lý mâu thuẫn. Phó Tự Trì căn bản không quan tâm Giang Tự Xuyên căm thù anh chút nào, người ghét anh quá nhiều, anh không rảnh quan tâm những người đó vì sao chán ghét mình, giống như anh cũng không hề quan tâm người trước mắt này.
Trong lòng anh, điều quan trọng duy nhất chỉ có Lê Sơ. Những người khác bất cứ chuyện gì cũng có thể vì Lê Sơ mà nhượng bộ.
Sóng ngầm bắt đầu khởi động của hai người này rốt cuộc khiến cho Thời Doanh chú ý.
Thời Doanh cất hộp thức ăn xong, quét qua quét lại hai người, vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Giang Tự Xuyên từ nhỏ đã có tâm tư thâm trầm, có lời gì cũng sẽ không nói ra ngoài, Phó Tự Trì lại càng không có kết cấu, làm việc toàn xem ý thích của bản thân, hai người này Thời Doanh đều không rõ.
Nhưng bầu không khí ngưng trệ lại không lừa được người.
Chẳng lẽ lúc anh chuyên tâm ăn cháo đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng?
Thời Doanh trừng mắt nhìn, xóa sạch suy nghĩ rối loạn trong đầu anh đứng dậy võ võ bả vai Giang Tự Xuyên, cười nói: "Tiểu Tự, hôm nay thật sự làm phiền em, nếu em bận thì về trước đi, hôm nào anh sẽ cảm ơn em."
Thời Doanh không dám để Giang Tự Xuyên ở lại lâu nữa, dự cảm trong lòng anh rất không tốt, luôn cảm thấy sẽ có chuyện sắp xảy ra.
Giang Tự Xuyên rời đi sớm một chút cũng tốt, miễn cho ảnh hưởng đến anh.
Mi tâm Giang Tự khẽ nhúc nhích, khóe môi nhếch lên nụ cười yếu ớt, đáy mắt lại lạnh lẽo,'Được, vậy em về trước."
Đi tới cửa, cậu bỗng nhiên xoay người, ánh mắt khôi phục một mảnh trong suốt, cậu nhìn Thời Doanh hỏi: "Anh họ, anh có biết chị Lê Sơ ở phòng bệnh nào không? Lúc em tới đã gặp chị ấy, muốn nói lời tạm biệt với chị ấy."
Lời nói của Giang Tự Xuyên giống như sấm sét trên mặt đất, nổ đến lỗ tai hai người ở đây ong ong rung động. Lưng Phó Tự Trì tựa vào đầu giường bỗng dưng nhô lên, hai tay siết chặt chăn, đồng tử thâm thúy lóe lên ánh sáng đỏ tươi, anh cắn răng khàn khàn hỏi: "Vừa rồi em nói gì?"
Thời Doanh nào dám để Phó Tự Trì biết Lê Sơ đang ở trong bệnh viện, hơn nữa còn đến phòng bệnh của Hạ Minh Châu để chăm sóc.
Anh liêu mạng nháy mắt với Giang Tự Xuyên, bảo cậu đừng nói nữa, nhưng Giang Tự Xuyên lại như không hiểu ý của anh, lặp lại một lần: "Em muốn nói lời tạm biệt với chị Lê Sơ trước khi rời đi."
Sắc mặt Thời Doanh trắng bệch, nụ cười trên khóe miệng hoàn toàn ngưng trệ, anh ngàn tính vạn tính lại không ngờ cuối cùng Phó Tự Trì lại biết được tin tức này từ miệng Giang Tự Xuyên.
Thừa dịp Phó Tự Trì còn chưa phát tác, Thời Doanh vội vàng đẩy Giang Tự Xuyên ra khỏi phòng bệnh/'Anh Tự của em cần tĩnh dưỡng, chúng ta ra ngoài nói."
Cửa phòng phía sau khép lại, trái tim treo lơ lửng của Thời Doanh vẫn không hạ xuống, anh nhíu chặt mày, giọng nói cũng vô cùng lo lắng, Tiểu Tự, em đừng đi quấy rầy Lê Sơ, về trước đi."