Chương 292: Chương 292
Chương 292: Chương 292Chương 292: Chương 292
Chỉ là không biết anh có thể đoạt quyền nuôi dưỡng Tiểu Linh Lan hay không.
"Sơ Sơ, cậu ta sẽ không phải tới cướp quyền nuôi dưỡng Linh Lan đi?" Phùng Ngọc Dung lo lắng trùng trùng, sợ cháu gái nhỏ của mình bị người khác cướp đi.
Ánh mắt Lê Sơ hơi khựng lại, rời khỏi sổ sách nhìn về phía mẹ,/'Anh ấy sẽ không.
Tuy Phó Tự Trì hèn hạ vô sỉ, làm việc cũng không từ thủ đoạn, nhưng Lê Sơ tin rằng anh sẽ không làm ra chuyện tổn thương con gái.
Linh Lan mấy năm nay vẫn nuôi ở bên cạnh cô, đối với cha lại càng không quen biết, Phó Tự Trì cưỡng ép đoạt con gái về cũng sẽ không thể để con gái thân cận với anh, ngược lại sẽ khiến cô bé nhỏ tuổi sợ hãi bất an.
Phùng Ngọc Dung hỏi ngược lại, bà nửa điểm cũng sẽ không lại tin tưởng người đàn ông kia, lúc trước nếu như bà không cố ý giữ con gái lưu lại bên người, không cho cô lại trở về Lạc Thành, cô cũng không đến mức sinh non tổn thương thân thể, dưỡng ba năm vẫn là suy yếu như vậy.
Lê Sơ: "Nếu anh ấy muốn cướp đứa bé thì đã cướp từ lâu rồi, cần gì phải mua nhà bên cạnh còn dọn vào ở."
"Mẹ, mẹ coi như người xa lạ ở phòng bên cạnh, sau này chúng ta vẫn giống như trước kia, nên sống thế nào thì sống thế đó, không cần để ý đến anh ấy."
Thấy con gái thật sự tuyệt không quan tâm, biểu tình cũng không có bao nhiêu biến hóa, Phùng Ngọc Dung mới thoáng yên tâm. Bà sợ nhất chính là nhìn thấy con gái đau khổ sụp đổ.
Nếu như có thể hoàn toàn buông xuống như vậy, đối với con gái mà nói là kết quả tốt nhất.
Sáng sớm hôm sau, Lê Sơ giúp Triệu Vân thu dọn phòng khách, trong tiệm tuy rằng không có khách, nhưng phòng vẫn cần quét dọn sạch sẽ mỗi ngày.
Bận rộn đến mười giờ sáng Lê Sơ mới rảnh rỗi nghỉ ngơi, cô vào sân đã thấy con gái và một người đàn ông trưởng thành ngồi xổm ở góc tường dùng xẻng nhỏ đào bùn đất.
Lê Sơ nhìn từ xa, lập tức nhận ra người đàn ông trưởng thành kia chính là Phó Tự Trì.
Lê Sơ giật mình, tim đập thình thịch.
Cô bước nhanh hơn lên phía trước, theo bản năng dùng thân thể của mình ngăn cách Phó Tự Trì/Linh Lan, bên ngoài nóng, cùng mẹ vào được không?”
Tiểu Linh Lan đang đào hăng say, liên tục lắc đầu "Mẹ, con muốn cùng chú Phó đào kho báu."
Cô cầm hạt châu nhỏ trên mặt đất, đưa đến trước mặt Lê Sơ, nói như hiến bảo: "Mẹ ơi mau nhìn, đây là lấp lánh con đào được nha."
Trong tay Tiểu Linh Lan không phải là hạt châu bình thường, mà là cúc áo khảm kim cương, đặt trên thị trường có giá trị trên sáu con số, lại bị Phó Tự Trì lấy ra làm đồ chơi cho trẻ con.
Lê Sơ cầm nút áo trong tay con gái trả lại cho người đàn ông bên cạnh,Phó tiên sinh, đồ quý giá như vậy ngài vẫn nên cất đi, nếu mất, tôi bồi thường không nổi." Tiểu Linh Lan không hiểu vì sao mẹ phải đưa hạt châu cho chú Phó, đó là kho báu cô bé đào ra, cô bé muốn đưa cho mẹ.
"Mẹ, đừng cho chú có được không?”, Tiểu Linh Lan cũng mặc kệ trên tay mình đều là bùn, cô ôm làn váy Lê Sơ làm nũng, cố gắng thay đổi chủ ý của Lê Sơ.
Lê Sơ ngồi xổm xuống, kiên nhẫn giảng đạo lý với con gái, Thứ đó vốn là chú, là chú đùa với con, giấu dưới đất cho con đào."
Tiểu Linh Lan trông mong nhìn hạt châu xinh đẹp trong tay Phó Tự Trì, cô bé vẫn không muốn tin lời mẹ nói.
"Đây là Linh Lan đào ra, đương nhiên là đồ của Linh Lan." Phó Tự Trì đặt khuy măng sét lên bàn tay nhỏ bé của con gái trong ánh mắt mong mỏi.
Anh ghé sát vào Lê Sơ, hạ giọng nói: 'Không đáng bao nhiêu, để đứa bé cầm đi chơi đi."
Khuy măng sét mấy chục vạn, làm sao có thể để cho đứa nhỏ cầm đi làm đồ chơi, nếu mất thì làm sao bây giờ?
Như biết trước suy nghĩ của Lê Sơ, Phó Tự Trì thờ ơ nói: 'Mất thì mất."
Lê Sơ không muốn nợ anh, nếu chiếc khuy tay áo này bị mất, cô sẽ lại nợ anh, đến lúc đó càng liên quan không rõ.