Chương 294: Chương 294
Chương 294: Chương 294Chương 294: Chương 294
Cô vốn định hỏi cậu như thế nào đột nhiên lại tới đây, cũng không có sớm lên tiếng chào hỏi.
Nhưng cô biết, Giang Tự Xuyên giờ phút này càng cần nghỉ ngơi.
"Cậu dọn dẹp trước một chút, nghỉ ngơi cho tốt, chờ cơm tối tôi lại đến gọi cậu."
Giang Tự Xuyên đặt túi xuống, ngượng ngùng nói: "Chị Lê Sơ, tôi tùy tiện đến đây như vậy, có quấy rầy chị không?”
Đến thị Văn Đức tuy rằng không phải nhất thời cao hứng, nhưng quả thật không có suy nghĩ cặn kẽ, nghĩ đến cô, cậu liền tới.
Lê Sơ mỉm cười: "Không đâu, cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ yên tâm ở, chờ đến tối nhiệt độ hạ xuống thì tôi dẫn cậu đi dạo thị trấn một vòng."
Sự xuất hiện của Giang Tự Xuyên khiến người ta bất ngờ, nhưng không khiến người ta phản cảm, ngược lại Lê Sơ còn rất cao hứng.
Điêu này chứng tỏ quảng cáo đã có tác dụng.
Lê Sơ cũng không biết Giang Tự Xuyên là bởi vì cô mới có thể tới nơi này, cô chỉ cho rằng Giang Tự Xuyên là đơn thuần tới đây du ngoạn.
Phùng Ngọc Dung biết được Lê Sơ có bạn từ Lạc Thành tới chơi, buổi tối hôm đó làm một bàn lớn đấy đồ ăn ngon chiêu đãi, trên bàn ăn khi nhìn thấy Giang Tự Xuyên mới hơn hai mươi tuổi bà có chút ngoài ý muốn, tránh đi tầm mắt của cậu gọi con gái vào phòng bếp, 'Sơ Sơ, cậu ấy là?"
Lê Sơ nhìn ra ngoài,'Mẹ nói Giang Tự Xuyên sao? Cậu ấy là em họ của Thời Doanh, còn đang đi học, lần này là nghỉ tới chơi." Phùng Ngọc Dung luôn cảm thấy không đơn giản như vậy, Giang Tự Xuyên đứa nhỏ kia ánh mắt nhìn Sơ Sơ hoàn toàn không phải bạn bè bình thường sẽ có, càng giống là đang nhìn đối tượng đơn phương.
Trong lòng Phùng Ngọc Dung cả kinh, trong phòng bếp hơi nóng bốc lên, sau lưng của bà lại nổi lên một chút cảm giác mát mẻ.
Giang Tự Xuyên cũng không phải là kết cục tốt, tuổi còn nhỏ không nói, bối cảnh gia đình cũng không thể khinh thường, nếu con gái ở cùng một chỗ với cậu thì không biết sẽ gặp bao nhiêu khó khăn.
Sau bữa tối, sắc trời dần tối, ngọn đèn trên thị trấn lần lượt sáng lên, người ban ngày trốn ở trong nhà nhao nhao đi ra, hai bên đường phố dựng lên không ít quán nhỏ, thị trấn nhỏ quạnh quẽ chậm rãi náo nhiệt hẳn lên.
Lê Sơ mang theo Giang Tự đi trên đường phố không mục đích, đảm đương vai trò hướng dẫn viên du lịch tạm thời, giới thiệu cho cậu về thị trấn nhỏ này.
Gió đêm mùa hè mang theo hơi nóng mờ mịt, thổi trên mặt cũng không thoải mái, Lê Sơ vén tóc thổi tung ra sau tai, trong lúc vô tình nhìn thấy Giang Tự Xuyên trầm mặt bên cạnh.
Tâm tình Giang Tự tựa hồ vô cùng sa sút, như là giấu diếm tâm sự.
Cậu đột nhiên tới đây như vậy, một tiếng chào hỏi cũng không báo, hẳn là ở Lạc Thành gặp chuyện phiền lòng, cho nên mới tạm thời nảy lòng tới thị trấn Văn Đức.
Lê Sơ cũng không có ý định đánh vỡ nồi đất hỏi đến cùng, nếu Giang Tự Xuyên muốn nói cho cô biết tự nhiên sẽ mở miệng nói, nếu không muốn nói, cô hỏi cũng sẽ chỉ khiến cậu khó xử.
"Giang Tự Xuyên, cậu muốn ăn kem không?" Lê Sơ đứng trước quây bán kem bên đường, quét mắt nhìn kem trong tủ lạnh.
Con gái Tiểu Linh Lan thích ăn những thứ này, Lê Sơ dỗ con gái vui vẻ sẽ mua đồ ăn vặt cho cô bé, cô nghĩ, mua cho Giang Tự Xuyên một cây kem, có lẽ cũng sẽ làm cho cậu cao hứng một chút.
Giang Tự Xuyên rất ít khi ăn đồ ăn vặt, từ nhỏ cậu đã được coi là người thừa kế Giang gia để bồi dưỡng, khắc chế dunc vọng đối với đồ ăn cũng là bài học bắt buộc của cậu, lần trước có người mua kem cho cậu, đại khái là chuyện trước mười tuổi.
Sau khi lên trung học cơ sở, cậu có thể tùy ý chi phối tiên tiêu vặt của mình, nhưng cậu lại không bao giờ khát vọng một cây kem giống như lúc trước, ngay lúc đó cậu cho rằng mình trưởng thành không thích ăn vặt, sau đó cậu mới hiểu được, khi còn bé điều cậu muốn thật ra là cha mẹ quan tâm bảo vệ, chỉ là đối với cậu mà nói, đó là một loại xa xỉ.