Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 316 - Chương 316: Chương 316

Chương 316: Chương 316 Chương 316: Chương 316Chương 316: Chương 316

Sau khi cúp máy, Phó Tự Trì cầm điện thoại ngồi trên sô pha, vết thương ở bụng đau nhói, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của anh.

Anh nhớ tới sự lo lắng của Lê Sơ, trong lòng không khỏi nổi lên một tia gợn sóng.

Sơ Sơ vẫn để ý đến anh, có lẽ, cô thật sự không buông anh xuống.

Kết luận như vậy khiến Phó Tự Trì không nhịn được mừng rỡ.

Anh không sợ hi vọng xa vời, anh chỉ sợ không hề có hi vọng, phàm là có một chút khả năng, anh đều sẽ cố gắng để cho loại khả năng này lớn hơn.

Thấy Lê Sơ trở về, Phó Tự Trì đang định đứng dậy thì bị Lê Sơ gọi lại,Đừng nhúc nhích, tôi băng bó cho anh.

Lê Sơ dùng băng gạc đơn giản băng bó vết thương, máu đã chảy không nhiều lắm, vết máu trên quần áo nhìn thật dọa người.

Chỉ lo băng bó, Lê Sơ không ý thức được mình cách Phó Tự Trì gần bao nhiêu, gân như cả người đều rơi vào lòng anh.

Trong nháy mắt ngẩng đầu cô đối diện với tâm mắt của anh, hơi thở của người đàn ông duy nhất phả lên trên làn da trắng nõn của cô, nóng rực như nham thạch, nóng bỏng đến mức Lê Sơ nhanh chóng kéo xa khoảng cách với anh.

Cô ngồi nghiêm chỉnh ở bên kia sô pha, nuốt một ngụm cổ họng, mất tự nhiên hỏi: "Đã gọi điện thoại chưa?"

"Ừm, tài xế Tôn nói lát nữa sẽ đến." Phó Tự Trì giờ phút này cũng không dễ chịu, vừa rồi chỉ là tiếp xúc thân mật một chút, thân thể anh lập tức phản ứng không thể khống chế.

Anh cố gắng khép hai chân lại, không để Lê Sơ phát hiện ra sự thay đổi của anh.

Nếu để Lê Sơ biết, sẽ chỉ càng thêm chán ghét anh.

Phó Tự Trì đặt di động của Lê Sơ lên sô pha, sau đó đẩy về phía Lê Sơ,'Di động của em."

Dường như sợ Lê Sơ hiểu lầm, anh lại bổ sung thêm một câu: "Anh chỉ gọi điện thoại, không mở di động của em."

"Ừm”" Lê Sơ cầm di động, lơ đãng đáp một tiếng.

Trong điện thoại di động của cô không có nội dung gì mờ ám, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.

Hơn nữa, cô cũng biết Phó Tự Trì sẽ không lật xem.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Phó Tự Trì càng thêm lo lắng, sự thay đổi trên cơ thể anh không hề có ý muốn bình tĩnh trở lại.

Thị trấn lớn như vậy, lái xe hơn mười phút là có thể đi vòng quanh thị trấn, cách thời gian tài xế tới hẳn là không còn mấy phút.

Phó Tự Trì bỗng nhiên đứng dậy, kinh động Lê Sơ bên cạnh.

Anh quay lưng lại, khàn giọng nói: "Anh đi thay quần áo."

Áo sơ mi trên người bị máu tươi nhuộm đỏ một mảng lớn, nhìn cực kỳ dọa người. Thời tiết nóng bức, vết thương dễ bị nhiễm trùng, thay quần áo sạch sẽ có thể tránh được một phần nguy cơ nhiễm trùng.

"Tôi đi lấy giúp anh, quần áo ở trong phòng ngủ sao?"

"Không cần, anh tự lấy." Phó Tự Trì cứng rắn cự tuyệt. Ngữ khí chuyển biến khiến Lê Sơ giật mình.

Cô không ngăn cản anh nữa.

Phó Tự Trì rời phòng khách trở lại phòng ngủ, bình tĩnh hồi lâu mới khôi phục bình thường.

Ngồi xổm người từ trong rương hành lý lấy ra một cái áo sơ mi màu đen, động tác kéo quá lớn, miệng vết thương lại bắt đầu chảy máu, băng gạc buộc chặt cũng bị máu tươi thấm ướt.

Anh vội vàng nhìn thoáng qua, không để ý nhiều, sau khi thay quần áo xong lập tức ra cửa.

Lê Sơ đã đợi ở cửa phòng khách: "Đi thôi, bác Tôn đã đến rồi."

Phó Tự Trì gật đầu đuổi theo.

Ngoài cửa sân đậu một chiếc xe tải màu xám tro, thân xe loang lổ vết xước, tích bụi rất nặng.

Phó Tự Trì sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng cũng không kiêu căng, lông mày chưa động đậy đã tự giác bước vào ghế sau.

Lê Sơ lo lắng vết thương của anh, cũng đi theo vào ghế sau, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cô cũng có thể hỗ trợ.

Bác tài Tôn ước chừng năm mươi tuổi, nhìn thấy người đàn ông anh tuấn ngồi bên cạnh Lê Sơ, tưởng là bạn trai của Lê Sơ,'Bà chủ Lê, cậu nhóc này xứng đôi với cô, tôi thấy so với người mẹ cô giới thiệu lần trước tốt hơn nhiều."
Bình Luận (0)
Comment