Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 329 - Chương 329: Chương 329

Chương 329: Chương 329 Chương 329: Chương 329Chương 329: Chương 329

"Vết thương không sâu, đã khâu lại rồi, mỗi ngày thay thuốc truyền dịch là được, lát nữa anh dẫn anh ấy đến trạm y tế của thị trấn thay thuốc." Lê Sơ kiên nhẫn trả lời, có Thời Doanh chăm sóc Phó Tự Trì cô cũng có thể yên tâm.

Thời Doanh không tự chủ nhíu mày: "Viện y tế thị trấn có thể đổi thuốc truyền dịch?"

Anh còn tưởng rằng loại địa phương nhỏ này ngay cả phòng khám nhỏ cũng chưa chắc có.

Lê Sơ gật đầu: "Thuốc và bệnh viện đều giống nhau, anh có thể yên tâm."

Lê Sơ là bạn tốt của vợ anh Từ Tử Khâm, lại là người phụ nữ Phó Tự Trì yêu nhất, Thời Doanh đương nhiên tin cô, cho dù Lê Sơ hận Phó Tự Trì thế nào, cũng không đến mức thật sự muốn lấy mạng anh. Dù sao người phụ nữ này có tâm địa quá mức thiện lương, nếu không lúc trước cũng sẽ không sinh con trong tình huống như vậy.

"Được, lát nữa tôi sẽ đưa cậu ấy qua." Thời Doanh buông ly, thở dài một tiếng: "Hai người..."

Lời đến bên miệng vẫn nuốt trở lại.

Anh chính là cảm thấy tiếc hận.

Bây giờ Lê Sơ còn có thể giúp đỡ chăm sóc Phó Tự Trì có thể thấy được cũng không phải đã đến mức hoàn toàn không thể vãn hồi, những năm gần đây Phó Tự Trì thay đổi anh đều nhìn thấy, chỉ cần Lê Sơ chịu cho cậu ấy cơ hội, Phó Tự Trì tuyệt đối sẽ dùng hết tất cả để đối tốt với cô.

"Lúc trước nếu cậu ấy chịu buông bỏ tôn nghiêm đi tìm em, cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy.' Thời Doanh cảm khái nói;Hai người chia tay ba năm kia, cậu ấy không có một ngày nào buông bỏ em, khi đó sao em có thể nhẫn tâm bỏ rơi cậu ấy chứ?"

Chuyện này quanh quẩn trong lòng Thời Doanh nhiều năm, thủy chung nghĩ không ra nguyên nhân.

Lúc ấy tuy anh chưa từng gặp Lê Sơ, nhưng từ miệng Phó Tự Trì đã nghe qua rất nhiều chuyện về cô, ngay cả anh là người ngoài cũng có thể từ đôi câu vài lời cảm nhận được tình yêu của Lê Sơ đối với Phó Tự Trì sâu đậm như thế nào, nhưng sau đó sao lại chia tay không hề báo trước.

Đồng tử Lê Sơ đột nhiên co lại, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: "Anh nói là tôi bỏ anh ấy?"

Lỗ tai bỗng nhiên ong một tiếng, sống lưng phảng phất như bị kim đâm, cả người đều dần dần chết lặng.

Câu hỏi ngược lại của Lê Sơ khiến Thời Doanh bối rối, năm đó sau khi Lê Sơ và Phó Tự Trì chia tay, anh tận mắt chứng kiến Phó Tự Trì đau khổ phát điên, sau đó từng bước đi xuống vực sâu, trở nên càng ngày càng máu lạnh, càng ngày càng cố chấp.

Sắc mặt kinh ngạc của Lê Sơ khiến anh bắt đầu hoài nghi bản thân, những chuyện xảy ra trong quá khứ chẳng lẽ đều là anh nhớ lầm?

Nhiệt khí bị gió lạnh thổi tan, trong lòng khô nóng lại thật lâu không tiêu tán, mi tâm Thời Doanh khẽ động, anh nói: "Chuyện của em và cậu ấy vốn tôi không nên nhúng tay, nhưng tôi và cậu ấy từ nhỏ chơi đùa cùng nhau đến lớn, tình cảm không khác gì anh em ruột, tôi luôn quan tâm A Tự, khi đó A Tự cho rằng mình bị đá, lại không chịu cúi đầu tìm em hỏi cho rõ ràng, thế cho nên canh cánh trong lòng ba năm, thẳng đến khi em muốn kết hôn với người đàn ông khác, mới ép cậu ấy đi sai đường. Kỳ thật trong lòng A Tự chưa từng buông bỏ em, nhiều năm như vậy, thủy chung chỉ có một mình em”

Thời Doanh yên lặng quan sát sắc mặt Lê Sơ, thấy cô cũng không quá mức kích động, dừng một chút tiếp tục nói: "Tôi nói những lời này không phải là vì nói tốt cho cậu ấy, chỉ là tôi cảm thấy năm đó nếu có hiểu lầm gì vẫn là nói rõ ràng thì tốt hơn, em cảm thấy thế nào?"

Lúc Thời Doanh nói chuyện thì Phó Tự Trì vừa vặn từ trong phòng ngủ đi ra, anh thay quần áo thoải mái, áo T-shirt sạch sẽ đơn giản phối với quần dài màu đen, khí thế sắc bén thường ngày suy yếu vài phần, ngược lại có thêm một chút cảm giác thiếu niên.

Anh ẩn thân trong hành lang, nắm đấm chậm rãi siết chặt, thân thể dần dần căng thẳng, lòng ngực vốn vững vàng bắt đầu phập phồng kịch liệt, vì không bị phát hiện, anh cố ý thở nhẹ.
Bình Luận (0)
Comment