Chương 331: Chương 331
Chương 331: Chương 331Chương 331: Chương 331
Trước kia đã không thể buông xuống, hiện tại giữa bọn họ đã có con gái, lại càng không buông xuống được.
Tâm Lê Sơ loạn như ma, lời nói của cô hẳn là phải quyết tuyệt giống như trước, nhưng khi cô nhìn thấy sự cô đơn trong đáy mắt anh, lời đã đến bên miệng vẫn nuốt xuống.
Anh từng làm tổn thương cô, nhưng cũng giúp cô.
Khi cha cô bị thương là Phó Tự Trì đưa bọn họ đi bệnh viện, tìm bác sĩ tốt hơn làm phẫu thuật cho cha cô, khi trong nhà chịu khoản nợ kếch xù là anh thay cô trả, cô bị người khi dễ cũng là anh ra tay cứu giúp.
Cô thậm chí còn nghĩ, nếu lúc trước giữa bọn họ sớm cởi bỏ hiểu lầm, có phải sẽ không biến thành như bây giờ hay không.
Lê Sơ thở dài một hơi, cắt đứt suy nghĩ của mình.
Hiện thực chính là hiện thực, cho tới bây giờ cũng không có nếu như.
"Không còn sớm nữa, để Thời Doanh đưa anh đến trạm y tế thị trấn thay thuốc đi." Cô cụp mắt, xoa xoa lòng bàn tay.
Nói xong, cô đưa tay cầm bình giữ nhiệt trong tay Phó Tự Trì, đầu ngón tay chạm vào da anh bất ngờ phát sinh dòng điện rất nhỏ.
Trong mắt hiện lên một tia bối rối, nhưng rất nhanh cô lập tức trấn tĩnh lại, không chút do dự cầm lấy bình giữ nhiệt.
"Em về đây."
Cô cố gắng đè nén phiền muộn trong lòng, không để bản thân lộ ra sơ hở trước mặt Phó Tự Trì. Lê Sơ xoay người đi ra sân, chỉ thấy Thời Doanh chán muốn chết nhìn hoa cỏ ngẩn người, cũng không biết anh từ trong phòng khách đi ra ngoài lúc nào, có lẽ là vì để lại không gian cho bọn họ, cho nên đội mặt trời chói chang một mình đứng ở trong sân.
Tựa hồ là nghe thấy tiếng bước chân, Thời Doanh đưa mắt nhìn qua, hơi ngây người: "Trò chuyện xong rồi?"
Lúc này mới qua mấy phút đã nói xong? Sớm vậy sao?
Lê Sơ khẽ cong khóe môi, trả lời: "Cũng không có gì để nói."
"Con người cậu ấy trước đây đã làm không ít chuyện khốn kiếp, không xứng đáng với em, mấy năm nay em và cậu ấy không tiếp xúc nhiều, có lẽ không có cảm giác gì, thật ra cậu ấy đã thay đổi rất nhiều." Thời Doanh vì bạn tốt mà tan nát cõi lòng, anh thật lòng hy vọng Lê Sơ có thể tha thứ cho Phó Tự Trì.
Lê Sơ mấp máy đôi môi khô khốc, trán bị phơi ra một lớp mồ hôi mỏng.
Thời Doanh thở dài, hỏi cô: "Hai người thật sự không có khả năng sao?"
Điêu anh muốn hỏi là Lê Sơ còn có thể tiếp nhận Phó Tự Trì một lần nữa hay không.
Tâm tư của bạn tốt đối với Lê Sơ anh rất rõ ràng, cho dù Lê Sơ đời này cũng không tha thứ cho Phó Tự Trì, Phó Tự Trì cũng không có khả năng buông xuống, càng không có khả năng ở cùng một chỗ với những người phụ nữ khác, huống hồ giữa bọn họ còn có một đứa con gái, đây là quan hệ huyết thống không dứt bỏ được.
Điều anh không chắc chắn chính là tâm tư của Lê Sơ.
Nếu nói Lê oán hận Phó Tự Trì, vậy tại sao lúc A Tự bị thương còn quan tâm chăm sóc, thậm chí còn đưa cơm trưa tới. Nhưng nếu trong lòng còn có Phó Tự Trì, sao lại có cảm xúc không lạnh không nhạt như bây giờ.
Lê Sơ hoảng hốt hồi lâu, có lẽ là ánh mặt trời chiếu đến cô mơ mơ hồ hồ, đầu óc không đưa ra bất kỳ phản hồi nào, bên tai không ngừng có hồi chuông vang lên, quấy nhiễu suy nghĩ tới tê dại.
"Bên ngoài nóng, anh mau vào đi." Lê Sơ không trả lời Thời Doanh mà lựa chọn trốn tránh.
Cô cất bước đi qua bên cạnh Thời Doanh, không dám đối diện với tâm mắt của anh, lời anh hỏi cô rõ ràng cô nên trực tiếp nói cho anh biết: "Đúng vậy, bọn họ không có khả năng."
Nhưng cô nói không nên lời.
Cô không rõ ý nghĩ trong lòng, cũng không giỏi nói dối.
Ngay cả chính mình cũng không lừa được, làm sao lừa được người khác.
Thời Doanh nhìn bóng lưng nhỏ yếu của Lê Sơ, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, xoay người vào phòng khách.
"Cô ấy đi rồi?" Mí mắt Phó Tự Trì cũng không nâng lên, cảm xúc hoàn toàn bị che giấu, giọng nói lúc ra khỏi miệng mang theo khàn khàn.