Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 353 - Chương 353: Chương 353

Chương 353: Chương 353 Chương 353: Chương 353Chương 353: Chương 353

Một nụ hôn rất nhẹ nhàng, Phó Tự Trì giống như đang hôn trân bảo, cẩn thận từng li từng tí, sợ làm hỏng.

Trong nháy mắt đó, Lê Sơ chỉ cảm thấy trong đầu giống như đang bắn pháo hoa, ánh lửa đầy trời, cô dần dần thả lỏng, khi Phó Tự Trì đẩy đầu lưỡi ra, cô bất giác ôm cổ anh, đáp lại nụ hôn này.

Môi răng giao hòa, bầu không khí mập mờ một chút lập tức bốc cháy, nhiệt độ quanh thân đều đang tăng lên, Phó Tự Trì tiếp tục hôn sâu hơn, ôm lấy lưỡi cô tùy ý triền miên, anh đã sớm rơi vào trong tình dunc, cũng không dám để cho mình hoàn toàn trầm luân, thủy chung vẫn duy trì lý trí.

Anh muốn cô đã không phải một sớm một chiều.

Ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, không một ngày nào không nhớ đến cô.

Nhưng càng nghĩ, càng cảm thấy sợ hãi sau khi có được.

Rất nhanh, Lê Sơ đã bại trận, xụi lơ trong ngực anh thở dốc, trong mắt nhiễm mê ly, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hồng nhuận như thược dược nở rộ tháng năm, mị hoặc mà không phóng túng, câu dẫn người không dời mắt được.

Phó Tự Trì dùng một tay ôm eo nhỏ của cô, Lê Sơ chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay mỏng manh, anh nhẹ nhàng vuốt ve là có thể chạm vào da thịt cô, nhưng anh chỉ nhéo qua lớp quần áo, đôi môi mỏng kề sát bên tai Lê Sơ, hơi thở nóng rực trêu chọc cô, Gầy quá, anh sợ em không chịu nổi."

Lê Sơ không hiểu ý anh, ngẩng mặt lên, mờ mịt nhìn anh.

Phó Tự Trì khẽ nhếch môi, hơi thở ấm áp không ngừng tuôn ra: "Sẽ khiến em thoải mái." Lê Sơ lúc này mới hiểu hàm nghĩa trong lời nói của anh, hai má đỏ bừng, tầm mắt hoảng sợ tránh né.

Đều bị thương thành như vậy, còn đang suy nghĩ những chuyện xấu hổ chết người này.

Cô không nên mềm lòng đồng ý yêu cầu quá đáng của anh.

Phó Tự Trì thật sự quá đáng.

Lê Sơ đẩy anh ra, xoay người ngồi ngay ngắn, cô xoắn ngón tay bối rối nói: "Cơm sắp nguội rồi, anh ăn nhanh lên."

Trái tim Phó Tự Trì ngứa ngáy, ánh mắt nồng nặc, anh hít sâu vài hơi, ép buộc bản thân bình tĩnh lại.

Anh không dám đi quá xa, sợ làm người ta sợ hãi chạy mất.

Chẳng qua nếu có thể được chút ngon ngọt, đối với anh mà nói đã là niềm vui ngoài ý muốn.

Cơm ăn được một nửa, Thời Doanh mang theo thư ký Tống Mạnh trở lại, trong tay còn mang theo túi đóng gói, tựa hồ là đóng gói đồ ăn trở về.

Sau khi Tống Mạnh tới, Thời Doanh cũng không cần làm việc vặt gì nữa, đơn giản đều giao cho anh.

"Sợ em mang cơm không đủ, lại ra ngoài mua một phần." Thời Doanh giải thích với Lê Sơ.

Người ta từ xa đến đưa cơm, bọn họ ăn cũng chưa ăn một miếng lại từ bên ngoài đóng gói cơm mang về, tóm lại là không tốt lắm, kỳ thật anh chính là vì kéo dài thời gian tối nay trở về, mới lo lắng nhiều người không đủ ăn.

Thời Doanh cảm thán một câu: "Sức ăn của ba người đàn ông trưởng thành thật sự không thể khinh thường." Lê Sơ không biết sáng nay Tống Mạnh sẽ đến, chỉ mang theo thức ăn cho hai người, cô có chút ngượng ngùng: "Ngày mai em làm nhiều một chút đưa tới đây"

"Vậy tình cảm tốt, tay nghề của em thật sự là không thể chê, Tử Khâm luôn muốn ăn cơm em làm." Hai mắt Thời Doanh tỏa sáng, hận không thể để Lê Sơ làm cho anh một bàn ngay tại chỗ.

"Đừng để ý đến bọn họ." Phó Tự Trì ăn không còn nhiều lắm, buông đũa xuống, chậm rãi lau khóe miệng,'Bọn họ có tay có chân, có thể tự mình giải quyết chuyện ăn cơm."

Tống Mạnh chỉ là một trợ lý nhỏ, nào dám xen vào, ngược lại Thời Doanh vừa nghe lập tức nổ tung, chỉ vào Phó Tự Trì nghiến răng nghiến lợi: “A Tự, cậu qua sông đoạn cầu, tôi ăn cơm Lê Sơ làm thì sao, lại không phải cướp của cậu."

"Quá vất vả." Phó Tự Trì nhìn Lê Sơ, trong mắt tràn đầy thâm tình/Tôi không nỡ để cô ấy mệt nhọc."

Thời Doanh: ”...'

Chỉ có cậu có vợ! Chỉ có cậu đau lòng bà xã àI

Lê Sơ xấu hổ cười cười: "Không mệt nhọc, nhân tiện làm mà thôi."
Bình Luận (0)
Comment