Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 369 - Chương 369: Chương 369

Chương 369: Chương 369 Chương 369: Chương 369Chương 369: Chương 369

Bọn họ vốn nên mỗi người chiếm một góc không quấy rầy lẫn nhau, nhưng mà giờ phút này bọn họ đã sớm vượt qua ranh giới chăn nệm, kề sát vào nhau. Lê Sơ nắm chặt chăn cẩn thận từng li từng tí xê dịch về phía giường, muốn thẳng sống lưng nhưng thất bại, cô mới xốc chăn mỏng xuống giường.

Rèm cửa phòng ngủ dùng vải vóc dày không lọt ánh sáng, một chút ánh mặt trời cũng không chiếu vào được, Lê Sơ ở trong bóng tối mò mẫm tìm được dép lê, thừa dịp người đàn ông trên giường còn chưa tỉnh, lập tức tính toán len lén trở về phòng mình, miễn cho bản thân xấu hổ.

Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã đụng phải mẹ từ lầu hai xuống, thân thể Lê Sơ cứng đờ, sững sờ tại chỗ. Trên người cô mặc áo ngủ, không kịp sửa sang lại cho nên hơi có vẻ hỗn độn, khuôn mặt chưa vệ sinh khẳng định cũng nhập nhèm mông lung, dù cho ai nhìn cũng sẽ suy nghĩ nhiều.

Phùng Ngọc Dung cũng ngưng trệ, bà dừng bước lại đứng trên bậc thang phía trước, ánh mắt rơi vào cánh cửa kia vừa mới khép lại, bà ho nhẹ một tiếng, xấu hổ nói: "Các con... Chú ý một chút."

Loại chuyện này vốn là trưởng bối không nên nói thêm gì, chỉ là trên người Phó Tự Trì còn có vết thương, khó tránh khỏi phải suy nghĩ nhiều một chút.

Hai má Lê Sơ ửng đỏ, lập tức tục giải thích: "Mẹ, không phải như mẹ nghĩ, điều hòa trong phòng con bị hỏng, cho nên mới..."

Những lời sau đó cô cũng không nói nên lời.

Cô đúng là đã ngủ một đêm trong phòng Phó Tự Trì, cũng đúng là đã ngủ chung giường với anh, những chuyện này đều là sự thật, giải thích thế nào cho rõ ràng.

"Mẹ là người từng trải, đều hiểu." Phùng Ngọc Dung nghiêm trang xuống cầu thang, đi tới bên con gái rồi lướt qua, mặt không đổi sắc đi về hướng phòng bếp.

"Thật sự không phải như mẹ nghĩ, chúng con cái gì cũng không làm."

Lê Sơ bất lực đứng tại chỗ giải thích, như thế nào cô cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp gặp được mẹ như vậy, cái này thật sự là oan như Thị Kính, chịu khổ nói không nên lời.

Phùng Ngọc Dung không phải người bảo thủ, bà xoay người cười cười: "Tốt lắm, mẹ cũng không nói gì, nhanh chóng trở về phòng rửa mặt, đợi lát nữa mang Linh Lan xuống ăn điểm tâm."

Lê Sơ: "...'

Không nói gì không phải là nhận định cô và Phó Tự Trì có gì sao?

Lê Sơ cúi đầu thở dài một tiếng, hoàn toàn không chú ý tới cánh cửa phía sau lặng lẽ mở ra.

"Sơ Sơ, gối và chăn của em có muốn lấy lại không?"

Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông đột ngột vang lên, cả kinh đến cả đầu ngón tay Lê Sơ cũng phát run.

Cô cứng ngắc xoay người nhìn về phía người đàn ông, cắn răng đè thấp giọng hỏi: "Sao anh lại ra ngoài?"

Người đàn ông giơ cái gối trong tay lên, vẻ mặt vô tội.

Lê Sơ cảm nhận được ánh mắt chế nhạo của mẹ sau lưng, vừa vội vừa xấu hổ, lập tức đẩy Phó Tự Trì vào trong, bối rối đóng chặt cửa phòng.

Cô nắm chặt tay nắm cửa, nuốt một ngụm nước bọt nói với người trong cửa: “Anh nghỉ ngơi cho tốt, đừng đứng dậy lộn xộn."

Lê Sơ nhìn cũng không dám nhìn mẹ thêm một cái, chạy trốn trở về phòng, dùng nước lạnh rửa mặt mới tỉnh táo lại. ....

Lúc ăn sáng, Lê Sơ luôn cảm thấy tâm mắt của mẹ vô tình hay cố ý đánh giá cô, mà trong ánh mắt từ ái kia lại có thêm một tia trêu chọc.

Lê Sơ ăn vài miếng lập tức ăn không vô, đơn giản cầm bữa sáng đưa đến phòng Phó Tự Trì, trước khi đi, Phùng Ngọc Dung còn đặc biệt dặn cô lấy thêm hai quả trứng luộc.

Lê Sơ nhìn thoáng qua trứng gà còn chưa bóc vỏ trên bàn, luôn cảm thấy mẹ có ý vị thâm trường, lấy cũng không được, không lấy cũng không xong.

Bữa sáng được đưa tới, Phó Tự Trì lại không động đũa, sắc mặt anh nặng nề nói cho Lê Sơ biết bên cục cảnh sát đã có manh mối.

Lê Sơ bất giác nắm chặt tay, hỏi anh: "Là ai làm?”

Kỳ thật trong lòng cô cũng có một đáp án, nhưng cô không muốn suy nghĩ đến khả năng đáp án kia, cô không muốn nghĩ xấu người ta như vậy, nhưng mà lúc sự thật bày ra trước mặt cô, thật sự là cho cô một bạt tai vang dội.
Bình Luận (0)
Comment