Chương 371: Chương 371
Chương 371: Chương 371Chương 371: Chương 371
Lê Sơ không hỏi nhiều cũng biết Phó Tự Trì động tay động chân, nhưng tóm lại không vi phạm pháp luật, cô cũng không nói gì.
Trong thời gian một tháng, vết thương của Phó Tự Trì cũng khá hơn phân nửa, diện tích vết thương bị đâm ở bụng không lớn, sau khi khép lại vết sẹo cũng gần như không nhìn thấy, nhưng nơi vai trái bị bỏng lại để lại dấu vết sâu sắc.
Phó Tự Trì luôn không muốn để Lê Sơ nhìn thấy vết thương của anh, mỗi lần thay thuốc đều cố gắng tự mình động thủ, sau đó băng bó, quần áo trên người chưa từng cởi ra trước mặt Lê Sơ.
Vết thương đã khép lại, Phó Tự Trì cũng không có cách nào tiếp tục ở lại thị trấn Văn Đức, mặc dù anh hưởng thụ sự ấm áp và an bình nơi đây, nhưng vẫn không thể không trở lại Lạc Thành.
Sự vụ ở công ty đã tôn đọng một tháng, nếu anh không trở về xử lý sẽ xảy ra vấn đề lớn, công ty trên dưới nhiêu người như vậy muốn sinh tồn, người làm ông chủ như anh không thể buông tay mặc kệ.
Đêm trước khi rời đi, Lê Sơ giúp anh thu dọn hành lý, đồ đạc của anh không nhiều lắm, bên Lạc Thành cái gì cũng không thiếu, cho dù là không mang theo cũng hoàn toàn không thành vấn đề, lấy cớ thu dọn đồ đạc chẳng qua là muốn thân cận với Lê Sơ một lát.
Phó Tự Trì lấy một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm từ trong tủ quần áo, quần áo của anh phần lớn là màu trâm hơi tối, tương đối chính thức, phù hợp với thân phận của anh hơn.
Anh không giỏi gấp quần áo, trước đây đi công tác cũng đều là dì giúp việc và trợ lý giúp thu dọn hành lý, chỉ tiện tay quấn áo sơ mi đưa cho Lê Sơ.
Lê Sơ nhận lấy, bất đắc dĩ thở ra một hơi, cẩn thận gấp áo sơ mi lại.
Cô mặc váy ngủ tơ tằm, cổ áo có chút rộng thùng thình, lúc cúi người cảnh xuân nơi ngực lộ ra một chút cũng không bỏ sót.
Đôi mắt Phó Tự Trì hơi tối, hơi thở dần dần nóng lên.
Lê Sơ có dáng người tiêu chuẩn, eo nhỏ chân dài, ngực không lớn nhưng cũng rất no đủ, vừa vặn để anh có thể dùng một tay nắm trọn, phía trên điểm xuyết nụ anh đào hồng phấn như còn e ấp, dụ dỗ người tới hái.
Từ lần động tình trước ở phòng tắm, đã một tháng bọn họ chưa từng có tiếp xúc thân mật, anh thậm chí ngay cả đụng chạm cũng không có táy máy gì.
Không phải không muốn, mà là không dám.
Anh sợ Lê Sơ phản cảm, càng sợ Lê Sơ tức giận.
Phó Tự Trì cũng không rõ hiện tại anh và Lê Sơ có quan hệ gì, nếu nói là tình nhân, nhưng Lê Sơ đối với anh không khỏi có chút lãnh đạm.
Lê Sơ bỏ áo sơ mi vào vali, ngẩng đầu nhìn Phó Tự Trì, thấy ánh mắt anh sâu thẳm u ám không rõ, theo tâm mắt anh hạ xuống, lúc này mới phát hiện cổ áo mình rời rạc.
Cô vội che cảnh xuân trước ngực, nghiêng người,'Anh! Anh đừng nhìn."
Khí chất của cô quá mức nhu hòa, cho dù là tức giận cũng chỉ là sắc mặt hơi cau có một chút, ngay cả giọng nói khi nói chuyện nghe cũng không hung dữ như vậy, ngược lại giống như là mèo con nổi giận, chỉ làm cho người ta muốn yêu thương.
Lê Sơ rửa mặt xong vội vàng tới hỗ trợ, trong lúc nhất thời quên mặc nội y, cũng trách chính cô không tự mình phòng bị, thậm chí ngay cả khi lộ hết cũng không phát hiện.
Phó Tự Trì lăn yết hầu, giọng khàn khàn: “Anh xin lỗi."
Một tiếng này của anh khiến Lê Sơ càng cảm thấy quân bách. Nhìn cũng nhìn thấy hết rồi, còn nói xin lỗi thì có ích lợi gì.
Lê Sơ cắn môi, sợi tóc đen nhánh rơi lả tả trên trán làm nổi bật làn da trắng nõn, cô ôm cổ áo né tránh tâm mắt anh, có vẻ vừa nhu nhược vừa quyến rũ.
"Sơ Sơ, em rất đẹp." Anh nhìn Lê Sơ, tình cảm sâu đậm trong mắt không thể hòa tan.
Lê Sơ nghe anh tán dương, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, thân thể lại thành thật phiếm hồng, từ cổ đến chóp tai, làn da trắng nõn lộ ra vẻ đỏ ửng.
Nhiệt độ quanh thân tăng cao, trong không khí tràn ngập bầu không khí mập mờ, câu nói kia rõ ràng là tán dương bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng từ trong miệng Phó Tự Trì lại tràn ra một loại lưu luyến nói không nên lời.