Chương 377: Chương 377
Chương 377: Chương 377Chương 377: Chương 377
Một bữa cơm lập tức ăn hết hai ba tháng tiền ăn của nhà các cô, không khỏi quá xa xỉ đi.
Đêều là đồ ăn Tiểu Linh Lan chưa từng thấy qua, cô bé cầm thìa khẩn cấp muốn ăn vào trong miệng, thúc giục mẹ gắp vào trong bát cho cô bé.
Lê Sơ sợ con gái buổi tối ăn nhiều thức ăn sẽ đầy bụng, mỗi món chỉ chọn một chút bỏ vào trong bát, cô cố gắng dỗ dành con gái: "Không thể ăn nhiều, bằng không bụng sẽ không thoải mái."
Tiểu Linh Lan nhìn món ăn tinh xảo trên bàn, thèm đến mắt cũng không dời đi được.
Cô bé muốn ăn nhiều một chút, nhưng mẹ nói cũng đúng, cô bé không muốn bụng khó chịu.
Lê Sơ chăm sóc con gái ăn cơm, bản thân cũng không có thời gian ăn, đồ ăn gắp trong bát sắp nguội rồi.
Phó Tự Trì buông đũa, trực tiếp đứng dậy ngồi xuống ghế bên cạnh con gái, thay Lê Sơ đút cơm cho con gái, Em ăn trước đi, anh chăm sóc Linh... con gái.'
Phó Tự Trì không thích cái tên Linh Lan này, mỗi khi nghĩ đến Lê Sơ là vì người đàn ông kia mới đặt nhũ danh Linh Lan cho con gái, anh lập tức ghen tị đến phát đau tim, hết lần này tới lần khác anh cũng không có tư cách nói gì, dù sao năm đó coi như là anh hoành đao đoạt ái, mạnh mẽ cướp đi Lê Sơ từ bên người Hạ Minh Châu.
Phó Tự Trì cắn hàm răng, nuốt chua xót trong cổ họng xuống, nhưng mà tích tụ trong lòng làm thế nào cũng không tiêu tan được. Anh thậm chí muốn trực tiếp hỏi Lê Sơ, cho mình một cái đáp án chuẩn xác, một đao mất mạng dù sao so với như vậy lặp đi lặp lại hoài nghỉ tra tấn chính mình còn tốt hơn.
Phó Tự Trì chưa từng đút cơm cho con, có chút luống cuống tay chân, cũng may Linh Lan có thể tự lấy thìa ăn, giúp anh bớt đi rất nhiều tâm tư.
Lê Sơ nuôi con gái rất tốt, vừa ngoan vừa hiểu chuyện, cho dù là ai nhìn cũng phải hâm mộ.
Phó Tự Trì cảm thấy may mắn vì lúc trước Lê Sơ mang con gái đi, nhưng càng đau lòng vì mấy năm vất vả của cô.
Nuôi dưỡng con cái cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhỏ thì mặc quần áo ăn cơm, lớn thì dạy vỡ lòng, không có cái nào là dễ dàng.
Lê Sơ vừa ăn cơm vừa dùng dư quang quan sát Phó Tự Trì, thấy anh chăm sóc ra dáng, lập tức an tâm.
Nếu đã quyết định ở bên Phó Tự Trì, luôn phải để anh chăm sóc con gái nhiều hơn, gần gũi hơn với con gái.
Ba năm, vai trò người cha này thiếu hụt quá lâu, muốn bù đắp lại cũng không phải chuyện đơn giản, vẫn là từ từ.
Sắc trời tối đen, ánh trăng treo cao lộ ra một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lê Sơ và con gái rửa mặt xong sớm lên giường, lúc hoàng hôn cô bé ngủ rất lâu, lúc này tinh thần sáng láng, quấn quít lấy mẹ muốn nghe chuyện xưa.
Lê Sơ không lay chuyển được cô bé, đành phải kể truyện cổ tích cho cô bé nghe, lật sách đến chương mỹ nhân ngư kia, sau khi kể xong, Tiểu Linh Lan cau mày thanh tú, thở phì phò nói: "Hoàng tử là đồ bại hoại." Phó Tự Trì vừa mới rửa mặt xong từ trong phòng tắm đi ra, mặc một bộ áo ngủ dài tay, cúc áo cẩn thận cài lên tâng trên cùng, nghe thấy giọng con gái, mí mắt bỗng nhiên giật giật: "Ai là kẻ xấu?"
Tiểu Linh Lan ôm sách truyện từ đầu giường chạy đến cuối giường, chỉ vào nhân vật hoạt hình trên bản vẽ nói: "Chính là người này, hoàng tử là đồ bại hoại, làm hại mỹ nhân ngư biến thành bọt biển."
Phó Tự Trì thở phào nhẹ nhõm.
Anh thiếu chút nữa cho rằng con gái là đang nói mình, hành động lúc trước của anh quả thật rất xấu, so với hoàng tử còn quá đáng hơn nhiều.
Cầm quyển truyện tranh trong tay con gái khép lại, Phó Tự Trì nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, nói: "Vậy chúng ta không xem nữa."
Tiểu Linh Lan trừng to mắt, một phen đoạt về quyển truyện, chạy về bên người mẹ, giấu vào trong lòng mẹ, lông mi chợt lóe: "Mẹ kể cho con nghe chuyện về công chúa tóc dài có được hay không?”
Lê Sơ đã mệt đến mức sắp không mở mắt ra được, vẫn kiên trì kể xong truyện cổ tích của công chúa tóc dài cho con gái, dỗ con gái ngủ thiếp đi.