Chương 53: Chương 53
Chương 53: Chương 53Chương 53: Chương 53
Phó Tự Trì thu hồi hơi thở lạnh thấu xương, thản nhiên nói: "Không có gì, không cần bồi thường."
Phó Tự Trì nói chuyện từ trước đến nay đều như vậy, lạnh nhạt giống như tuyết lớn trong trời đông giá rét.
Phùng Ngọc Dung không để trong lòng, trong lòng bà đối với anh chỉ có cảm kích, nhìn thế nào cũng cảm thấy anh tốt.
Tựa hồ là nhớ tới cái gì, Phùng Ngọc Dung đối với Lê Sơ vẫy vẫy tay, ý bảo cô lại đây, nói: “Sơ Sơ, cha con bên này có mẹ trông coi, thời gian cũng không còn sớm, con mời hai vị ân nhân đi ăn cơm trưa, người ta giúp chúng ta ân lớn như vậy, chúng ta dù sao cũng phải có chút biểu thị."
Bà ghé sát vào tai Lê Sơ, cố ý hạ giọng,'Sơ Sơ, quần áo của người ta chúng ta phải bồi thường, huống hồ còn chiếm dụng thời gian dài như vậy, không thể để họ làm việc tốt lạnh lòng."
Lê Sơ gật đầu: "Con biết rồi."
"Mẹ, mẹ đi vào chăm sóc ba trước đi, nơi này có con.”
Phùng Ngọc Dung đối với đứa con gái này của mình luôn luôn yên tâm, biết cô nhu thuận hiểu chuyện, lập tức tin tưởng mà giao cho cô.
Nhìn mẹ vào phòng bệnh, Lê Sơ mới xoay người.
Cô nhìn Phó Tự Trì né tránh ánh mắt, thân thể cũng bất an.
Mái tóc dài đen nhánh rối tung, ống tay áo màu trắng trên người cũng dính vết máu, lòng bàn tay cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, còn chưa kịp tẩy rửa.
Khẽ cắn răng, Lê Sơ chậm rãi đi về phía trước hai bước. Đến khi nhìn thấy người đàn ông quý phái bên cạnh Phó Tự Trì, trong con ngươi vốn mờ mịt của Lê Sơ có thêm một tia mờ mịt, cô mở miệng nói: "Không biết vị tiên sinh này gọi là gì?"
Ánh mắt Thời Doanh lúc này mới rơi vào trên người phụ nữ.
Người phụ nữ trước mắt thân hình gây yếu, chỉ mặc một bộ áo dài quần dài đơn giản, trên mặt của cô dính tơ máu, nhưng vẫn khó nén vẻ khuynh thành, bộ dáng ôn nhu yếu ớt khiến người ta thương tiếc.
Anh xem như hiểu vì sao Phó Tự Trì không bỏ được người phụ nữ này.
Chỉ từ bê ngoài mà nói đã là người đẹp khó gặp một lần, hơn nữa khí chất uyển chuyển dễ vỡ của cô càng dễ khiến người ta sa vào.
Thời Doanh cười nhạt, lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa qua,Thời Doanh, đây là danh thiếp của tôi."
Lê Sơ lúng túng nhận lấy, vội vàng nhìn tên trên danh thiếp, cũng không chú ý đến lời giới thiệu.
Cô bỏ danh thiếp vào túi, ngẩng đầu nói: 'Phó tổng, Thời tiên sinh, đã đến trưa rồi, tôi mời hai người đi ăn cơm."
Thời Doanh nào có thể không biết xấu hổ để phụ nữ mời ăn cơm, nói ra thì mặt mũi Thời thiếu của anh cũng mất hết, vừa định mở miệng từ chối, anh lập tức nghe thấy giọng Phó Tự Trì/'Được, tôi đi thay quần áo trước."
Thời Doanh không khỏi cả kinh, quay đầu đánh giá bạn tốt.
Chuyện mất phong độ như vậy cũng không giống như chuyện Phó Tự Trì sẽ làm.
Phó Tự Trì không quan tâm Thời Doanh nghĩ gì, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn anh. Anh đi thẳng về phía trước, lúc lướt qua Lê Sơ, lạnh lùng nói một câu: "Đi theo tôi."
Lê Sơ không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Tuy Phó Tự Trì chỉ nói vài chữ, nhưng cô vẫn nghe ra ý tứ trong lời nói của anh.
Phó Tự Trì có chuyện muốn nói riêng với cô.
Trong lòng hoảng loạn nói không nên lời, khiến đầu óc Lê Sơ trực tiếp ngừng suy nghĩ.
Lê Sơ do dự một lát, vẫn đuổi kịp bước chân Phó Tự Trì.
Bất kể nói thế nào, Phó Tự Trì đều là ân nhân đã cứu cô và cha, cô không thể trở mặt không nhận người khác.