Chương 57: Chương 57
Chương 57: Chương 57Chương 57: Chương 57
Hơn nữa, Phó Tự Trì trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, quả thực giống như tính toán thời gian.
Lê Sơ không muốn nghĩ người khác quá phức tạp, nhưng người đó là Phó Tự Trì, cô không thể không suy nghĩ nhiều một chút.
Một người sẽ dùng tiên đồ của cô, tiền đồ của Hạ Minh Châu làm uy hiếp, sao có thể là quân tử thẳng tanh vô tư.
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Lê Sơ suy nghĩ, đứng dậy đi ra ngoài, nhận điện thoại.
"Lê tiểu thư sao? Bên tôi là cục cảnh sát thị trấn Văn Đức, xin hỏi cô có tiện tới đây một chuyến không?”
Trong lòng Lê Sơ cả kinh, vội hỏi: "Có chuyện gì sao?”
"Là như vậy, người đến nhà cô gây sự sáng nay đã bị tạm giam, hy vọng cô phối hợp một chút, tới đây ghi chép."
Lê Sơ thở phào nhẹ nhõm, hai tay cô che di động, nói: "Được, tôi tiện."
Cúp điện thoại, Lê Sơ ngồi trên ghế dài ngoài cửa, cô hít sâu vài hơi, bài tiết bùn đọng trong lòng ngực, bình tĩnh điêu chỉnh điện thoại di động sang chế độ im lặng.
Lê Sơ đứng dậy khỏi ghế dài, trở vê phòng bệnh.
Nhìn thoáng qua cha đang hôn mê trên giường bệnh, Lê Sơ nhẹ giọng nói: "Mẹ, vừa rồi cảnh sát gọi điện thoại cho con, nói người gây chuyện buổi sáng đã bắt được, bảo con phối hợp tới lấy lời khai."
Phùng Ngọc Dung vừa ăn xong, bà thu dọn đồ đạc trên bàn, tâm tình có chút kích động: "Bắt tốt lắm!"
"Cha con bên này có mẹ trông, con mau đi đi, vừa lúc mang thêm chút quần áo đến."
Lê Sơ gật đầu trong mắt mơ hồ có chút lo lắng.
Bắt một nhóm người còn có thể có nhóm tiếp theo, số tiền này không trả, nhà các cô lập tức vĩnh viễn không có ngày yên ổn.
Năm trăm vạn, bao nhiêu người cùng cực cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, tình huống trong nhà cô thậm chí ngay cả số lẻ đều lấy không ra, mặc dù là bán phòng ở đi, cùng lắm cũng chỉ gom góp được mấy chục vạn.
Chẳng lẽ, thật sự chỉ có thể đi cầu xin anh sao...
Đi ra khỏi cục cảnh sát, ánh mặt trời chói chang khiến Lê Sơ không mở mắt ra được, đầu óc cô choáng váng, hòa hoãn thật lâu mới tỉnh táo lại.
Vội vàng về nhà thu dọn một ít quần áo, cô lập tức chạy về bệnh viện.
Trong phòng bệnh, điện thoại di động của cha Lê Diệu Tường càng không ngừng có điện thoại và tin nhắn gọi tới, không có ngoại lệ tất cả đều là thúc giục nợ nần, Lê Sơ dứt khoát tắt điện thoại di động.
Trong lòng Phùng Ngọc Dung lo lắng, nhưng cũng không dám vào lúc này thêm phiền, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, mặt lộ vẻ u sầu.
Con gái mới vừa đính hôn, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu bên Hạ gia biết có thể sẽ xem nhẹ con gái của bà hay không.
"Sơ Sơ, chuyện này của cha con không cần lo, tiền này chúng ta tự nghĩ biện pháp trả, con và Minh Châu sống thật tốt, cùng chúng ta phân rõ giới hạn, đừng để người Hạ gia coi thường con." Ánh mắt Lê Sơ cay cay,'Con là con gái của cha mẹ, cha mẹ vất vả nuôi con nhiều năm như vậy, bây giờ xảy ra chuyện, con sao có thể mặc kệ."
Phùng Ngọc Dung biết con gái hiếu thuận, nhưng bà càng luyến tiếc sợ con gái bị người ta chỉ trích,'Sơ Sơ, tình huống nhà chúng ta hiện tại, ai gặp đều phải dè dặt tránh xa. Cha mẹ Hạ gia tuy rằng học vấn cao, cũng yêu thương con, nhưng khó tránh khỏi bởi vì mẹ và cha con mà sinh lòng hiềm khích với con."
"Chỉ cân con sống tốt, mẹ và cha con cũng sẽ an tâm."