Chương 59: Chương 59
Chương 59: Chương 59Chương 59: Chương 59
Tin tức lại truyền nhanh như vậy.
Cô thậm chí còn không kịp nghĩ ra đối sách, lập tức có người khẩn cấp nói cho người Hạ gia.
Thật giống như sợ cô gả đến Lạc Thành sống những ngày tốt lành.
Sẽ làm loại chuyện này, cũng chỉ có thân thích Lê gia bên này.
Lúc cô tổ chức tiệc cưới vốn không muốn mời anh em của cha đến, mấy chú bác kia chú ý đến căn nhà của cô cũng không phải một hai ngày, khi dễ cô chỉ có một đứa con gái, thay đổi pháp luật muốn cướp quyền thừa kế căn nhà đi.
Mà cha cô mềm tai, bị bọn họ kích thích, lập tức cho bọn họ tham gia tiệc đính hôn.
Tiệc đính hôn không gây ra chuyện gì khó xử, Lê Sơ cũng không để trong lòng, không ngờ bọn họ lại lấy được phương thức liên lạc với cha mẹ Hạ gia, lúc này đâm dao vào cô.
Nếu cha mẹ Hạ đã biết, cô cũng không có cách nào giấu diếm, Lê Sơ đáp lại: "Vâng, nhà con thiếu tiền."
Đầu dây bên kia trầm mặc.
Lê Sơ mím môi, khó khăn mở miệng: 'Dì à, chuyện nhà con sẽ không liên lụy đến dì, tiên con sẽ nghĩ biện pháp giải quyết."
Mẹ Hạ: "Sơ Sơ, mấy triệu không phải là con số nhỏ, con phải giải quyết thế nào? Dì và chú con có tiết kiệm một ít tiền, con cầm đi dùng trước."
Lê Sơ căng thẳng, vội từ chối: 'Dì à, thật sự không cần đâu, dì và chú vất vả lắm mới tiết kiệm được tiền, làm sao con có thể lấy được?"
Mẹ Hạ thở dài một hơi, uyển chuyển nói: "Sơ Sơ, Hạ gia chúng ta chỉ là hộ nhỏ, những năm gần đây tích góp cũng chỉ đủ tự cung tự cấp, không có gì khác. Dì biết con là đứa trẻ ngoan, đối tốt với Minh Châu, cũng hiếu thuận với chúng ta, nhưng mà... nhưng mà..."
Nói xong lời cuối cùng, mẹ Hạ làm sao cũng nói không nên lời.
Bà cũng không muốn làm người xấu dùng gậy đánh uyên ương, nhưng hiện tại đối mặt với tình huống này bà không thể không mặc kệ.
Nếu như Minh Châu kết hôn cùng Lê Sơ, lập tức gánh trên lưng mấy trăm vạn thiếu nợ, nhiều tiền như vậy, làm sao có thể thở nổi.
Mẹ Hạ thương Lê Sơ, nhưng bà càng thương con trai mình hơn.
"Sơ Sơ, dì đã thương lượng với chú con, chuẩn bị cho con chút tiền khẩn cấp, hy vọng con cũng hiểu được nỗi khổ tâm của chúng ta."
Lê Sơ không dám tin lời mình nghe được, cô sợ mình hiểu lầm ý của mẹ Hạ, cô cầm lấy điện thoại, giọng run rẩy nói: "Dì à, ý dì là... là để con... tách khỏi Minh Châu sao?”
Dây đàn trong lòng đột nhiên đứt đoạn, tất cả vật nặng đè xuống đáy lòng cô, trái tim kia nhỏ như vậy yếu ớt như vậy, cũng sắp chống đỡ không nổi.
Trong điện thoại không có tiếng trả lời.
Cô không dám tin lại lên tiếng hỏi một lần nữa: "Dì à, dì bảo con tách khỏi Minh Châu sao?
Trong hành lang yên tĩnh giống như không sơn u cốc, quanh quẩn giọng nói của cô, cô rõ ràng nghe được sự run rẩy trong giọng nói của mình.
"Sơ Sơ, dì... dì cũng không có cách nào, con cũng thông cảm cho việc làm cha mẹ của chúng ta không dễ dàng,"
Mẹ Hạ nghẹn ngào, bà không dừng lại, mà tiếp tục nói,'Bên Minh Châu con đừng nói cho nó biết nguyên nhân, dì sợ nó không chấp nhận được."
Trong điện thoại, mẹ Hạ nói những lời xúc động, nhưng Lê Sơ không nghe lọt câu nào.
Trong bệnh viện tùy mắt có thể thấy được chính là màu trắng, mặt tường màu trắng, gạch nền màu trắng, còn có áo blouse màu trắng, nhưng mà những thứ này cũng không sánh bằng sắc mặt trắng bệch của Lê Sơ.