Chương 72: Chương 72
Chương 72: Chương 72Chương 72: Chương 72
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông, bất ngờ không kịp đề phòng va phải đôi mắt đỏ tươi.
Lê Sơ còn chưa kịp phản ứng, lập tức bị Phó Tự Trì ôm lấy, hai chân bị đầu gối người đàn ông tách ra, khiến cho cô không thể không khuất phục ngồi trên đùi anh.
Thắt lưng của váy ngủ trên người cô cũng bởi vì tư thế như vậy mà dời xuống xuống, da thịt dán sát quần âu của người đàn ông, xúc cảm ấm áp trực tiếp truyền vào thần kinh của cô.
Cô sợ đến nỗi quên cả tiếng kêu.
Chỉ là theo bản năng dùng hai tay chống vào lòng ngực rắn chắc của Phó Tự Trì.
"Phó... Phó tổng." Giọng Lê Sơ mang theo tiếng khóc nức nở.
Hai tay Phó Tự Trì siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô gái, ôm cô về phía mình, giọng nói khàn khàn: "Gọi tên tôi.”
"Phó... Phó Tự Trì."
"Sai rồi." Trừng phạt bóp eo cô một cái, khiến cô run rẩy trên đùi anh.
Lê Sơ bị anh làm cho hai mắt đẫm lệ, cô cắn môi, giọng nói nhẹ nhàng như gió nhẹ: “A Tự."
Cô nghe thấy Thời tiên sinh gọi Phó Tự Trì như vậy, gọi như vậy chắc không sai.
"Ừm”" Phó Tự Trì khàn giọng đáp một tiếng.
Ngay sau đó, anh tiếp tục bức bách nói: "Hôn tôi." Trái tim đập loạn không ngừng, mãi không thể bình tĩnh lại, Lê Sơ căn bản không dám nhìn vào mắt người đàn ông nữa.
Cặp mắt kia giống như đang rình rập con mồi, khiến cho cô ở trước mặt anh không hề sót lại chút manh giáp.
Lê Sơ nhỏ giọng khẩn cầu: "Đừng như vậy, cầu xin ngài."
Xúc cảm ấm áp trên lưng biến mất, Lê Sơ vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, sau gáy lập tức bị người đàn ông ôm lấy.
"Ngoan ngoãn hôn tôi, để tôi vừa lòng thì bỏ qua cho em." Giọng nói nhẹ nhàng, uy hiếp từng chữ,Nếu không, hôm nay em đừng hòng rời khỏi đây."
Lê Sơ biết lời Phó Tự Trì nói không phải là nói đùa.
cô cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong cơ thể anh.
Lê Sơ mím môi, nhắm mắt lại, chủ động hôn xuống, cô căn bản không hiểu phải hôn như thế nào, chỉ là chuồn chuồn lướt nước.
Phó Tự Trì dùng sức nắm lấy sau gáy cô, hiển nhiên là không hài lòng.
Lê Sơ thật sự không biết nên làm gì bây giờ, đành phải học cách Phó Tự Trì hôn cô, cẩn thận chạm vào môi anh.
Trong lòng cô chỉ có sợ hãi và sợ hãi, hoàn toàn không bị bầu không khí mập mờ lúc này ảnh hưởng, thầm nghĩ mau chóng kết thúc.
Cũng may Phó Tự Trì cũng rất phối hợp, khi cô đẩy cánh môi ra, đảo khách thành chủ, tùy ý cướp đoạt.
Nụ hôn này còn lâu hơn lần trước, lâu đến nỗi môi Lê Sơ cũng bắt đầu đau.
Qua một lúc lâu, Lê Sơ không nhịn được nức nở vài tiếng, cuối cùng Phó Tự Trì cũng buông cô ra. Lê Sơ hơi ngước mắt lên, đụng phải ánh mắt của người đàn ông, ánh mắt mập mờ rơi vào người cô giống như nham thạch, nóng đến mức cô không kiêm chế được mà phát run, giọng nói bởi vì kinh hoảng mà mất hết ngữ điệu: "Phó tổng... ngài đã đồng ý buông tha cho tôi."
Hai tay cô gắt gao nắm chặt góc váy, cũng chỉ là kéo xuống một tấc.
Lê Sơ biết mình đã làm tnình nhân của Phó Tự Trì, sẽ có một ngày như vậy, nhưng cô cũng không hy vọng là hôm nay.
"Ngài... Cho tôi một chút thời gian, để tôi chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Phó Tự Trì nhướng mày: "Bao lâu?
Lê Sơ cúi đầu thấp giọng thỉnh cầu: "Ba tháng được không?"
Cô vừa mới chia tay cùng vị hôn phu, không có cách nào nhanh như vậy mà giao chính mình ra, cho dù là làm tnình nhân của anh, cô cũng cần thời gian để hòa hoãn.
"Một tháng." Phó Tự Trì lạnh lùng nói, Một tháng sau, trong lòng em ngoài tôi ra không thể có người đàn ông nào khác."
Lê Sơ cắn răng, gật đầu.
Phó Tự Trì bá đạo như vậy, ngay cả trái tim cô cũng không thể nghĩ đến người khác.