Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 13

Một tuần qua Viên Vũ rất mệt, ban ngày ở công ty bưng trà rót nước, buổi tối về nhà sau giờ làm học thuộc bốn quyển sách Trần Luật đưa, cô từng nghi ngờ trạng thái tinh thần của mình đang trên bờ vực sụp đổ, nhưng không phải.

Cô vẫn chịu đựng được.

Điều duy nhất khiến cô không vui chính là: mỗi tối tan làm Hàng Dục sẽ đợi cô, đưa cô đi ăn cơm rồi lại đưa cô về nhà.

Ban đầu cô cho rằng anh muốn xin lỗi chuyện ngày hôm đó, cô còn ôm suy nghĩ ăn uống thỏa thích, nhưng số lần nhiều hơn, cô cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cô thật sự không hiểu Hàng Dục, lại lười nói chuyện với anh cho nên cuộc sống cứ trôi qua một cách mơ hồ, ăn uống cũng không tệ lắm, số cân nặng mất đi lúc trước dần được lấy lại.

Cô chỉ làm nửa ngày hôm thứ bảy, ra ngoài không gặp Hàng Dục, cô âm thầm thở phào một hơi, khi đến trạm xe buýt chờ xe, nhìn thấy các cặp đôi đi ngang qua trên đường, cô không khỏi nghĩ đến Kỷ Văn Bác.

Đúng lúc này, thông báo Wechat vang lên, cô vội vàng lấy điện thoại ra, lại thất vọng phát hiện không phải Kỷ Văn Bác mà là Hàng Dục âm hồn không tan.

Cô ấn vào, mở Wechat lên xem, Hàng Dục gửi hai tin nhắn đến, hỏi cô muốn ăn trái cây vào buổi trưa không, bên dưới là ảnh chụp dưa hami, thanh long, táo, dứa, chuối, cà chua bi, những bức ảnh trông rất ngon mắt.

Viên Vũ vốn đang đói bụng, nhìn bức ảnh chụp, cô nuốt nước miếng, nhưng ngón tay lại kiên cường đáp lại hai chữ: 【 Không ăn. 】

Kéo lên trên là bức ảnh xấu xí Hàng Dục chụp ở quán lẩu hôm chủ nhật tuần trước, cũng vì bức ảnh xấu xí này mà Viên Vũ đã đồng ý lời mời kết bạn của anh, ban đầu cô chỉ muốn yêu cầu anh xóa nó đi, nhưng khi anh gửi nó qua, Viên Vũ nhìn nó, bức ảnh khiến cô nhớ đến quá khứ trước kia.

【Gọi cho cậu suất cơm hộp. 】 Hàng Dục lại gửi tin nhắn.

【 Tôi tan làm rồi. 】 Viên Vũ gõ chữ, vẻ mặt thà gãy chứ không chịu cong, 【 Cậu hủy đơn đi. 】

Hàng Dục gửi tin nhắn thoại qua, tạp âm trên xe buýt rất lớn, nhưng giọng nói của anh rõ ràng, có thể tưởng tượng ra biểu cảm của anh khi nói ra câu này: “Hiểu rồi, tớ đổi địa chỉ thành nhà cậu, còn tìm cho cậu một anh giao hàng đẹp trai giao nó đến tận cửa.”



Viên Vũ: “...”

Có đôi khi cô muốn hỏi Hàng Dục, vì sao đột nhiên lại đối xử với cô tốt như vậy, nhưng cô sợ Hàng Dục nói ra chuyện ngày hôm đó, cô có hơi mâu thuẫn cho nên không hỏi.

“Viên chíp bông! Cơm hộp của cậu đây!” Vừa mới xuống xe buýt, nghe thấy giọng nói của Hàng Dục từ phía xa, Viên Vũ ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy người này cầm hai đĩa trái cây, một tay khác cầm mũ lưỡi trai múa may.

Viên Vũ trợn mắt nhìn anh, tên lừa đảo này, cái gì mà đặt cơm hộp, cái gì mà mỹ nam giao hàng tận nhà, tất cả đều là kịch bản hết.

“Tiệm net mất điện, mượn phòng tắm nhà cậu, cho tớ tắm nhờ cái.” Hàng Dục đưa một cái túi trong tay cho Viên Vũ, một tay khác cầm cái xiên chọc vào một miếng dưa hấu, không nói một câu nào, trực tiếp nhét vào trong miệng Viên Vũ.

Viên Vũ há mồm, đang định nói cút đi không cho mượn, còn chưa kịp nói đã bị dưa hấu chặn lại, suýt chút nữa thì nghẹn chết.

“Ngon không?” Hàng Dục không biết xấu hổ mà nói, “Được rồi, tớ coi như cậu đồng ý.”

Viên Vũ: “...”

Cô vỗ ngực, nuốt miếng dưa hấu, chỉ vào mặt anh: “Cậu nói cho tôi biết tiệm net nào mất điện? Còn nữa, không phải cậu ở chỗ Kỷ Văn Bác sao? Chỗ anh ấy cũng mất điện?”

“Không, tớ vẫn luôn ở tiệm net.” Hàng Dục buông tay: “Không có tiền, không thuê nổi phòng ở.”

“Không có tiền mà còn đưa tôi đi ăn cơm mỗi tối?” Viên Vũ trừng mắt nhìn anh, cố gắng nhìn ra manh mối nói dối trên mặt anh.

“Trùng hợp tích cóp được tiền thuê nhà, mời cậu đi ra ngoài ăn bữa cơm.” Hàng Dục đội lại mũ lưỡi trai lên đầu, tóc trên trán anh quá dài, đuôi tóc đen nhánh che đi lông mày, để lộ đôi mắt đào hoa lấp lánh, không biết bẩm sinh hay thế nào mà đôi mắt này mỗi khi cười lên lại giống như đang phóng điện.

Viên Vũ: “...”



“Cậu không tin hả?” Hàng Dục thấy cô không nói gì liền cười với cô, “Tớ lừa cậu, có phải cậu bắt đầu đau lòng cho tớ không?”

“Đau lòng cái rắm!” Viên Vũ không thèm để ý tới anh nữa, vội vàng đi về nhà.

Hàng Dục nhanh chóng đuổi kịp: “Tớ chỉ tắm thôi, nhanh lắm.”

“Cho cậu hai mươi tệ, cậu tự đi tìm phòng tắm đi.” Viên Vũ móc ra tờ năm mươi tệ từ trong túi, suy nghĩ một lúc rồi nói với anh: “Buổi tối tắm thêm lần nữa.”

Hàng Dục lấy điện thoại ra, giả bộ gọi điện thoại: “Này, Bác à, tớ có chuyện này muốn nói với cậu...”

“Tắm!!!” Viên Vũ sợ đến mức nổi da gà, cô kéo cánh tay anh đi vào trong tiểu khu, “Đi, đi vào tắm, tắm thế nào cũng được.”

Hàng Dục cất điện thoại đi, giả vờ vẫn đang gọi điện thoại với người bên kia: “À, tớ chỉ muốn hỏi cậu ăn cơm chưa thôi? Ăn rồi à, được, vậy tớ cúp máy đây.”

Viên Vũ tức đến hộc máu: “Chỉ tắm lần này thôi, lần sau cậu không được lấy chuyện kia ra để dọa tôi, nếu không tôi...”

“Nếu không cậu làm gì?” Hàng Dục vươn tay, dùng ngón trỏ lau sạch nước dưa hấu dính ở khóe môi cô.

“Dù sao thì cậu không được ăn ngon đâu.” Viên Vũ lùi ra sau, oán hận trừng mắt nhìn anh, bước nhanh hơn về phía trước.

Hàng Dục bật cười, cô nhóc này vẫn giống như trước, khi dọa người khác, đầu óc như chập điện, không nghĩ ra được cái gì.

Ngốc một cách đáng yêu.
Bình Luận (0)
Comment