Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 17

Họp lớp tại chợ phía Nam, cách trường cấp ba của họ không xa lắm, khách sạn Đèn Lồng Đỏ, nghe nói hoa khôi Từ Ngạo Cầm bao hết chỗ này, trong đại sảnh ngoài lớp họ ra thì không còn người lạ nào. Năm ngoái cũng tổ chức tại đây, nhưng bạn học quá ít, mấy người ăn cơm xong đi về, năm trước Viên Vũ không tham dự, công việc thì không tìm được, đừng nói là đi gặp bạn học, ngay cả người thân còn chẳng muốn đi gặp.

Năm nay mọi người đến nhiều hơn so với năm ngoái, lúc Viên Vũ đến, đại sảnh đã ngồi ba bàn đầy người, có mấy nam sinh cầm chén rượu lên cười, bầu không khí vui vẻ nhộn nhịp.

Trì Hiểu Lôi đã sớm đến rồi, vừa nhìn thấy Viên Vũ đi vào, vẫy vẫy tay về phía cô, Viên Vũ đến quầy Bar đăng ký, sau đó đi đến gần, mấy bạn học hướng về phía cửa chào hô lớn tên cô. Cô cũng thoải mái chào họ, cố gắng vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Trì Hiểu Lôi, lúc này mới thở phào một hơi.

Người tuy rằng chưa tới đủ, nhưng mọi người đã sớm ăn uống trước, có nhiều bia rượu, nhiều đồ uống khác nhau, còn có vài bạn nam đến chạm cốc với Viên Vũ, cô không từ chối được đành nhấp một chút rượu.

Kỷ Văn Bác và Hàng Dục một trước một sau đi vào, vừa vào đến bàn gần nhất, mấy nam sinh như ong vỡ tổ đứng dậy gọi họ: "Phát tài nhé người anh em, lớp mình tổ số hai điểm tốt nhất, hai anh đại ca, nhất định phải uống cùng bọn em một chén, haha."

Hàng Dục không biết nói gì đó, âm thanh bị tiếng ồn ào che lấp, Viên Vũ chẳng nghe thấy gì, chỉ thấy hàng Dục nhìn về phía cô, mấy bạn học nam khác đều mặ vest chỉnh chu, mỗi người đều tản ra hơi thở tinh anh, duy mỗi anh mặc áo thun đen, vừa tùy ý lại thoải mái, nhìn như sinh viên vừa mới tốt nghiệp. Nhưng ngũ quan sắc bén hơn so với hồi học cấp ba, góc cạnh càng thêm rõ ràng, một tay cắm vào túi áo đứng ở đó, khóe môi cong lên ý cười, rõ ràng vẫn như trước kia, nhưng cảm giác không giống nhau.

Đây gọi là hương vị đàn ông sao?

Viên Vũ chỉ vội nhìn lướt qua sau đó cúi thấp đầu, làm bộ làm tịch lấy khăn giấy lau miệng, bên tai nghe thấy Trì Hiểu Lôi nói: "Hàng Dục thảm rồi, đêm nay khả năng bị chuốc say chết, ngày tốt nghiệp kia, cùng bên tổ một đua rượu, vừa uống vừa nôn."

"Hả? Vì sao thế?" Viên Vũ không hiểu.

"Tớ đâu biết được." Trì Hiểu Lôi nhún vai, cô nàng chống cằm tự hỏi, quay sang nói với Viên Vũ: "Vậy lí do không tốt là liên quan đến cậu, không phải ngày đó cậu và Kỷ Văn Bác thông báo ở bên nhau còn gì."

Viên Vũ ngây ngẩn cả người.

Năm đó sau khi tốt nghiệp, Hàng Dục đêm đó uống say như chết, mọi người tưởng anh uống vì quá vui khi đã tốt nghiệp. Kết quả mấy ngày sau, có bạn học gặp hàng Dục chạy về trường học, ngồi trong phòng học vắng vẻ ngẩn ngơ một hồi lâu, bạn học kia thấy anh đang thất hồn lạc phách, mới hỏi anh một câu: Có phải mất đồ gì hay không?



Lúc đó biểu cảm Hàng Dục ảm đạm, nghe thấy vậy gật gật đầu nói: "Uhm, mất một thứ quý giá."

"Thứ quý giá gì vậy? có muốn tớ gọi người đến tìm giúp cậu không?" Bạn học kia hỏi.

Hàng Dục lắc đầu, không biết là không cần giúp đỡ, hay là tìm không thấy.

Sau đó, anh không hé răng bay ra nước ngoài học, cắt đứt liên hệ với các bạn ở đây, nhóm trong lớp cũng chẳng thấy phát ra một tin, khác hẳn ngày xưa là người sôi động nhất ở trong lớp, đột nhiên như đổi tính, cũng không biết có phải do chia tay với hoa khôi hay không, hay là vì không tìm được thứ "quý giá" kia của mình.

Mấy người kéo Kỷ Văn Bác cùng Hàng Dục ngồi xuống, người bạn kia nhớ ra chuyện này, liền lên tiếng hỏi Hàng Dục:

"Thứ quý giá đó có tìm được không?"

Giọng nói người đàn ông tản mạn: "Tìm thấy rồi."

Có bạn tò mò hỏi: "Là cái gì? Lấy ra cho bọn tớ xem nào."

Viên Vũ cũng hoài nghi quay đầu lại nhìn.Sau đó, cô nhìn thấy đôi mắt đào hoa của anh, không hề chớp mắt dừng trên mặt mình.

Viên Vũ: "......"

Viên Vũ: "???"
Bình Luận (0)
Comment