Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 34

Viên Vũ tỉnh dậy vào lúc bảy rưỡi sáng, bị đánh thức bởi nghẹn đi tiểu.

Lúc cô bước xuống giường hai cái đùi run lên một cái, vừa đi vừa đỡ tường hít sâu, chỗ riêng tư đau, ngực cũng đau quá.

Khốn kiếp!

Vừa đến cửa toilet, gặp ngay Hàng Dục vừa tắm rửa xong đi ra,  trong tay anh cầm khăn tắm nhưng không vây quanh eo, Viên Vũ không thể tin được trừng lớn con ngươi nhìn đồ vật mềm rũ xuống nơi rừng rậm dưới thân anh.

"Dậy sớm thế?" Hàng Dục lau qua ngực, vây khăn tắm quanh eo, thấy cô đỡ tường đi chân run run, khóe môi mang theo ý cười: "Cần giúp đỡ không?"

Viên Vũ muốn nói biến đi, nhưng lời vừa đến miệng lo lại bị làm, cố gắng nhịn xuống, một tiếng cũng không rên đi vào trong, muốn đóng cửa, nhưng hàng Dục vẫn đứng ở chỗ này, không có ý muốn ra ngoài.

Giọng nói cô anh ách, âm thanh phát ra không chuẩn, phất phất tay về phía anh, ý bảo anh biến đi.

"À, cần giúp hả?" Hàng Dục còn cố ý không biết xấu hổ xuyên tạc ý cô, da mặt dày thò qua, thuận thế hôn hôn vào môi cô, một tay kéo người vào trong ngực:

"Muốn tắm rửa à?"

Muốn đi tè, đừng có chạm vào bụng!

Mặt Viên Vũ rất nhanh nghẹn tím, bị Hàng Dục ôm đến dưới vòi sen, nước ấm vừa mới chảy xuống dưới, Viên Vũ không chịu nổi nữa run cầm cập, không còn kịp rồi, nước tiểu của cô không theo khống chế của cơ thể chảy ra ngoài, cũng may có nước ấm trên đỉnh đầu trợ giúp, nước tiểu của cô vẫn còn được an toàn.



Cho đến khi Hàng Dục nói: "Nước tiểu em rớt trên đùi anh."

Viên Vũ: "......"

Đồ có bệnh a a a a a a a!!!!!

Nhìn thấy Viên Vũ đang rất muốn đánh người, trong mắt cô đều trợn tròn, giọng nói cố tình không phát ra được gì, ngón tay chỉ chỉ vào anh run lẩy bẩy, như muốn chọc vào thái dương mà chửi.

"Cảm thấy rất xin lỗi anh hả?" Hàng Dục bắt lấy tay cô đem người ôm chặt vào người :

"Không sao, anh tắm lại lần nữa là được."

Viên Vũ: "......"

Cô suýt chút nữa đang sống sờ sờ tức giận mà chết.

Tuy rằng Hàng Dục miệng tiện,  nhưng cuối cùng cũng giúp cô tắm, sau đó ôm về giường cho cô ngủ tiếp. Chỉ là, anh cũng nằm xuống theo, ôm chặt cô vào ngực, cọ cọ bên tai, hôn hôn lên má. Bị làm phiền, cô duỗi tay véo eo anh, Hàng Dục không cảm thấy đau, nắm lấy tay cô ấn xuống cây gậy:

"Véo chỗ này."



Viên Vũ chưa thấy người nào không biết xấu hổ như anh, làm cho mặt đỏ tai hồng, cơn buồn ngủ biến mất sạch, đẩy ra cũng bất động, đánh cũng đánh không lại, cô cắn vào cổ anh, thấy vết thương tối qua, nên khống chế lực, nói là cắn, chỉ như hôn một cái. Môi dán vào nhiệt độ nóng bỏng, khoảng cách gần như vậy, thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập của Hàng Dục.

"Viên miu miu." Hàng Dục giọng nói anh ách: "Sáng sớm quyến rũ anh?"

Miệng Viên Vũ đã sớm thả lỏng, muốn phản bác lại nhưng không nói thành lời, đôi mắt tròn xoe lại trừng lớn.

"Lại trừng nữa sẽ cắn em." Anh cắn môi dưới của cô, nhưng không dùng sức, mút một chút lại một chút, như đang tán tỉnh, sau đó tiến vào trong răng, câu lấy đầu lưỡi mút hôn.

Viên Vũ đẩy cũng không ra, bị đè xuống hôn một hồi lâu, làm cho phía dưới lại ướt, cô gấp không biết làm sao, lo lại bị làm, cô hung hăng cắn vào đầu lưỡi anh. Chờ lúc Hàng Dục lùi lại một khoảng, cô quay sang một bên, che miệng mình không cho anh chạm vào.

Còn che mặt.

Hàng Dục nhìn vậy vui vẻ, cánh tay dài duỗi ra lại ôm người vào ngực, cô lại giãy giụa kháng cự đẩy anh ra, anh càng ôm chặt lưng cô vào lòng: "Ngủ thật."

Quả nhiên Viên Vũ không giãy nữa, nhắm hai mắt bắt đầu ngủ, nhưng không quen được anh ôm như vậy, một lúc lâu sau vẫn chưa ngủ được, lông mi run run, cùng trái tim anh đang đập với tần suất như nhau.

Hàng Dục hơi thả lỏng cô ra, cúi đầu hôn xuống mí mắt cô, giọng nói trầm thấp:

"Em thích anh."

"Về sau không thể lại thích người khác."
Bình Luận (0)
Comment