Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 45

"Vậy đây tính là gì?"

Hàng Dục không muốn bị cô lừa dối, nhưng trái tim vẫn bị câu lấy mềm một mảnh, anh giữ gáy cô, đảo khách thành chủ, đầu lưỡi xông vào khoang miệng đoạt lấy môi lưỡi cô, nuốt cắn mút vào, nghe tiếng cô nức nở, lúc này mới kéo dãn khoảng cách.

Môi răng rời ra kéo theo một sợi chỉ bạc.

Viên Vũ bị hôn đến mức thở hổn hển, giọng nói mang theo sự mềm mại:

"Về sau, chỉ ôm một mình anh."

Hàng Dục một tay cô kéo đè lên trên tường, hung ác mút cắn cánh môi, hơi thở nặng nề, dưới háng một cây lửa nóng bỏng, thẳng tắp chống vào người cô:

"Viên miu miu, anh muốn làm em."

Viên Vũ: "......"

Cô mặt đỏ tai hồng tay chống người anh: "Hàng Dục! Không được! Em còn muốn về nhà,  muốn giải thích với họ."

"Anh đi cùng em." Hàng Dục lại mút mát đầu lưỡi cô: "Chờ chút hẵng vào, cứng khó chịu quá."

Viên Vũ: "......"

Hai tai cô đều hồng thấu, muốn từ chối, nhưng không nói nên lời, nghĩ ngợi một lát, lý do tốt nhất là —— cô thích Hàng Dục, cho nên chia tay với Kỷ Văn Bác, như vậy chú Kỷ sẽ không trách tội Kỷ Văn Bác.

Nhưng mà thật ra... Hàng Dục, cô nhỏ giọng hỏi anh, sợ Hàng Dục không đồng ý, kết quả não anh như bị chập điện, hôn hôn môi cô hỏi:

"Cho nên, thân phận của anh bây giờ là bạn trai em? Lần đầu tới cửa ra mắt?"



Viên Vũ: "...... Ừm"

Anh hôn chụt một cái thật mạnh vào môi cô:

"Đi, chúng ta đi mua ít đồ rồi đến."

Hàng Dục nói đi mua ít đồ vậy mà đi thẳng vào vào siêu thị, vứt đầy hộp vào xe mua sắm, Viên Vũ nói chỉ cần mua hai hộp làm quà là được, kết quả còn phải nhờ nhân viên giao hàng giao đến, thanh toán cả phí dịch vụ đưa hàng, dẫn theo hai nhân viên siêu thị một đường đi đến cửa nhà cô.

Tối về đến nhà ba Viên mới nghe được chuyện này, vừa lúc em trai Viên Vũ nghỉ hè cũng ở nhà, mẹ Viên thu dọn bàn chuẩn bị ăn cơm, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, tưởng vợ chồng nhà họ Kỷ, ai biết vừa mở cửa ra thấy Viên Vũ cùng Hàng Dục, đứng sau lưng còn có hai nhân viên giao hàng của siêu thị, mở cửa xe tải ra, dỡ xuống hai mươi tám hộp quà lớn nhỏ, trên cao còn có hai thùng thuốc mềm trung hoa.

"Mẹ." Viên Vũ đang rất thấp thỏm, được Hàng Dục nắm tay, có thêm dũng khí:

"Đây là bạn trai con, Hàng Dục."

Đừng nói mẹ Viên đang chấn kinh, ba Viên cũng trợ tròn hai mắt, em trai Viên Kỳ trực tiếp hỏi:

"Chị, chị chia tay cùng anh hai rồi?"

Hàng Dục học hết cấp hai đã từng đến đây thuê nhà, đến tận hết cấp ba, chỉ cách nhà Kỷ Văn Bác hai nhà, sau đó anh thường xuyên đến nhà họ Kỷ ăn cơm, ba mẹ Viên Vũ cũng đã biết anh, thậm chí còn gọi anh vào ăn hoa quả vài lần.

Tuy nói mẹ Viên đã nhìn Kỷ Văn Bác lớn lên từ nhỏ, nhưng hàng Dục lại càng tốt hơn, lớn lên đẹp trai, còn nữa, mỗi lần nói chuyện với mẹ Viên là anh mặt tràn đầy ý cười, anh dỗ đến mức Viên Kỳ một câu gọi anh là đại ca, câu thứ hai gọi Văn Vác là anh hai.


"Ừm."

Viên Vũ khẩn trương nói với ba mẹ cô:



"Ba mẹ, con xin lỗi, chuyện này do con sai, con thích... Hàng Dục, cho nên chia tay với Văn Bác, lát nữa sẽ đến nhà chú Kỷ giải thích, hai người đừng nên trách Văn Bác được không?"

"Vào đi." Mẹ Viên kéo tay Viên Vũ vào, thấy sau lưng một đống hộp quà, mắt nhìn Viên Vũ, sau đó lại đưa sang nhìn Hàng Dục, "Đây là......?"

Hàng Dục đứng đắn hơn nhiều:

"Chào chú dì, con rất thích Viên Vũ, cùng em ấy kết giao lấy hôn nhân làm tiền đề, lần đầu chính thức ra mắt hai người, còn chuẩn bị quà không đầy đủ, chỉ đơn giản đi siêu thị mua một ít đồ, chú dì đừng để ý."

Viên Kỳ đưa mắt  nhìn một đống đồ, trừng lớn: "Này mà còn không đầy đủ?"

Ba Viên chọc chọc tay cậu: "Đi vào ăn cơm đi, ăn xong vào đọc sách."

Viên Kỳ không nói nên lời, vất vả tốt nghiệp cấp hai, được giải phóng, nghỉ hè còn suốt ngày bị bắt đọc sách, bất đắc dĩ nhún vai: "Vâng."

Chiều nay mẹ Viên đã gặp qua Hàng Dục, chỉ là lúc đó đang hỗn loạn, nhớ rõ có một chàng trai che trước mặt Kỷ Văn Bác, ai biết được, là cậu thiếu niên đã trường thành Hàng Dục, năm sáu năm không gặp, chàng thiếu niên đã trưởng thành biến thành một người đàn ông cao lớn, chững trạc.

Cao tầm 1 mét 87, mặt mày đẹp đẽ, thẳng thắn, một bàn tay nắm chặt tay Viên Vũ, một tay khác còn bó thạch cao.

Nhìn bàn tay thạch cao kia, mẹ Viên tựa như vừa tỉnh mộng: "A, Hàng Dục cháu bị thương rồi."

Lúc đó hỗn loạn như vậy, mọi người đều quan tâm đến Kỷ Văn Bác, không ai lo cho Hàng Dục.

Chỉ có Viên Vũ hỏi anh, có phải rất đau không.

Thẳng thắn nghĩ ngợi, Hàng Dục chỉ cảm thấy mình đến đây xứng đáng chịu tội, nhưng lại bị ấn ngồi trên sô pha, nhìn ba Viên mẹ Viên bận trước bận sau, người lo gọt trái cây, người lo rót trà, Viên Vũ ngây ngốc thổi thổi lên tay bó thạch cao, anh bỗng dưng phát hiện.

Vết thương này, còn rất giá trị.
Bình Luận (0)
Comment