Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 77

Viên Vũ nhét tiền mẹ Kỷ đưa vào túi Hàng Dục, cũng nói lại lời bà nói một lần.

Hàng Dục  lấy tiền trong túi ra nhét vào tay cô: "Vậy em mua gì ngon cho anh bồi bổ thân thể."

Viên Vũ gật gật đầu: "Anh muố ăn gì? Ngày mai em đi mua."

"Em mua gì thì ăn cái đó." Hàng Dục nháy nháy mắt về phía cô: "Anh rất dễ nuôi."

Viên Vũ nhịn không được phì cười: "...... Được."

"Em muốn ăn khoai tây lát!" Viên Kỳ nói chen vào.

Viên Vũ lại hỏi Hàng Dục: "Anh muốn chơi game hả?"

"Ừm, muốn chơi không?"

Hàng Dục đưa tay cầm cho cô.

"Em không biết chơi cái này."

"Anh dạy."

"Được."

Viên Kỳ: "...... Ha, nhìn đây, em không khách sáo đâu."

Viên Vũ biết trong phòng Viên Kỳ có bộ chơi trò chơi, nhưng cô chỉ biết chơi game trên anipop, chỉ một người chơi. Hàng Dục vừa chơi vừa kéo cô theo, vậy mà Viên Kỳ chết khiếp. Còn việc này nữa, Viên Vũ ngồi trong lòng Hàng Dục, hai người chơi chung một tay cầm, cô dùng tay phải, Hàng Dục dùng tay trái, tay phải bó thạch cao đặt bên phải cô, hình thành một vòng ôm, đã chơi thắng còn không nói, còn đi ngược cẩu độc thân.

Trước khi Viên Vũ đi, còn lục tung giá sách của Viên Kỳ tìm truyện tranh, sau đó cúi xuống hôn vào môi hàng Dục một cái, Hàng Dục lại nấn ná ôm cả người cô vào trong ngực, dùng sức mút một cái, âm thanh hôn môi làm Viên Kỳ kinh sợ, vừa quay đầu lại thấy hình ảnh cay mắt, trực tiếp đưa tay lên che mắt: "Ba, mẹ, mau vào đây xem, củ cải trắng của hai người bị heo ăn mất rồi."



Viên Vũ: "......"

Cô không nói hai lời vỗ bốp một cái vào đầu Viên Kỳ, xoay người đi về phòng mình.

Viên Kỳ ôm gối hỏi Hàng Dục: "Đại ca, anh sẽ không bắt em trai ngủ dưới đất thật chứ?"

Hàng Dục nằm ở trên giường, chỉ chỉ nói: "Vất vả rồi, em trai."

Viên Kỳ: "......"

Aiz, cậu ôm gối trải chăn đệm xuống  sàn nhà, còn khá tò mò hỏi Hàng Dục:

"Sao anh lại làm được?"

"Cái gì?"

"Trước kia chị em thích anh hai." Viên Kỳ hỏi rất gọn gàng dứt khoát:

"Sao anh đào được góc tường vậy?"

"Nhan sắc." Hàng Dục trở mình, nằm nghiêng nhìn về phía Viên Kỳ, hếch cằm, rất đắc ý: "Chỉ vì gương mặt này."

"Thôi đi, nếu là dựa vào gương mặt này, năm cấp ba chị em sẽ điên cuồng mê luyến anh." Viên Kỳ căn bản không tin.

Hàng Dục: "......"


"Vậy hai người, sau này vẫn là bạn tốt chứ?" Viên Kỳ lại hỏi, "Em rất thích anh hai, trước khi thi đại học, anh ấy còn nói xin nghỉ hai ngày qua đây dạy thêm cho em."

"Sau đó?" Hàng Dục hỏi.

"Sau đó em từ chối, em không muốn học thêm." Viên Kỳ kêu than một tiếng:



"Aiz, còn bị ba em đánh một trận."

"Nên như vậy."

Hàng Dục cùng Viên Kỳ nói chuyện phiếm một lát, trước khi ngủ, anh đi toilet một lần, đi ngang qua phòng Viên Vũ, thấy trong phòng vẫn sáng đèn, anh mở cửa nhìn vào trong. Phòng Viên Vũ đúng là kiểu con gái, màn màu hồng nhạt, trên bàn sách vẫn còn kiểu như hồi cấp ba, dán đầy ảnh nam thần soái ca, trên bàn đặt vài quyển truyện tranh cô đọc hồi đó, trước khi cô đi học đại học đã sớm đưa cho Viên Kỳ, chỉ còn là mấy quyển rách nát. Năm trước vì không tìm được việc, sau khi về, lại mua thêm mấy quyển sách nằm giết thời gian, trong đó có vài quyển tinh anh trong ngành, còn chưa đọc xong.

Bây giờ, Viên Vũ đang ngồi trên giường đọc quyển sách này, chiều nay cô ngủ dậy muộn nên giờ vẫn chưa buồn ngủ. Thấy Hàng Dục đi vào, cô hoảng sợ phất tay đuổi anh đi:

 "Đi nhanh, bị ba em nhìn thấy anh thì chết đấy."

Hàng Dục đi đến trước giường, cúi người hôn xuống môi cô: "Ngủ ngon."

Viên Vũ mặc váy ngủ màu trắng, tóc dài vén về phía sau tai, gương mặt mềm mại trắng nõn chỉ nhỏ bằng một bàn tay, cô ngẩng lên nhìn anh cười, đôi môi đỏ bừng khẽ nhếch lên, mắt cười cong cong: "Ngủ ngon."

Thấy cô cười ngọt ngào như vậy, lưỡi Hàng Dục chống chống vào má, cúi người lại mút một cái vào môi cô: "Lại không muốn đi rồi."

Viên Vũ: "!!!"

Cô vươn tay đẩy anh ra, còn bước xuống giường đẩy người ra ngoài: "Anh nhanh lên, nói nhỏ chút."

Hàng Dục cảm giác như mình đang trong tình trạng yêu đương vụng trộm, anh cười nhẹ hôn lên má cô, một tay ôm người đẩy về giường, đắp chăn lên, rút cuốn sách trong tay cô ra, cúi người đè lên người cô: "Viên miu miu, em biết tối nay anh vui như thế nào không?"

Bên tai Viên Vũ hơi nóng lên, chui vào ổ chăn từng chút.

Hàng Dục cười cọ cọ chóp mũi cô: "Anh yêu em."

Nói xong, anh đứng dậy tắt đèn, đóng cửa rời đi.

Viên Vũ chờ anh vừa đi, chui cả đầu vào chăn, cả người ôm chăn quay cuồng một vòng.
Bình Luận (0)
Comment