Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 9

Viên Vũ cúi đầu đi ra khỏi công ty luật, nhìn thấy Hàng Dục từ phía xa, ban đầu cô còn tưởng rằng tối qua mình nằm mơ thấy người này nhiều quá nên hoa mắt, ai ngờ đến gần, đó thật sự là Hàng Dục.

Rõ ràng đối phương đang đợi cô, trên lưng vẫn đeo chiếc túi ngày hôm qua, đầu đội mũ lưỡi trai, áo khoác đen với quần đùi thể thao màu đen, bộ trang phục không có gì đặc sắc, nhưng lại khá hợp thời trang.

“Cuối cùng cũng tan làm rồi à?” Không biết anh đợi bao lâu, nhìn đồng hồ, lúc này mới đi về phía Viên Vũ: “Đi, tôi mời cậu đi ăn cơm.”

“Sao cậu biết tôi ở đây?” Viên Vũ cảnh giác nhìn anh chằm chằm.

“Đi ăn cơm với tôi, tôi nói cho cậu biết.” Hàng Dục đi đến bên cạnh cô, kéo chiếc túi trên vai cô xuống, đeo lên người mình.

“Hàng Dục! Cậu trả túi lại cho tôi.” Hôm nay Viên Vũ rất mỏi, thể lực không theo kịp, giơ tay giật lấy một lúc lâu vẫn không giật lại được, cô nổi giận giơ tay đánh vào vai Hàng Dục, “Đồ điên! Chơi vui lắm à! Trả lại cho tôi!”

“Như vậy mới tốt.” Hàng Dục ôm cô vào trong lòng ngực, thấy cô từ trạng thái ủ rũ khôi phục thành vẻ mặt hung dữ, anh nhếch miệng cười, “Nhìn tốt hơn lúc nãy nhiều.”

Viên Vũ sửng sốt, Hàng Dục đã buông cô ra, trả lại túi cho cô nhưng điện thoại trong túi lại bị anh cầm đi.

Anh quơ chiếc điện thoại của cô trong tay: “Đi, đi ăn với tôi một bữa cơm, tôi lập tức trả lại cho cậu.”

Viên Vũ tức đến nghiến răng: “Cậu đúng là có bệnh!”

“Đúng vậy, tôi bị bệnh.” Hàng Dục quay đầu cười với cô: “Nếu không sao có thể cắn cậu mãi không bỏ chứ.”



Viên Vũ không thèm nói chuyện với anh, nhưng điện thoại vẫn ở trong tay anh, cô chỉ có thể đi theo sau tìm cơ hội lấy lại, kết quả ngồi trên taxi, cô nhào lên, không lấy lại được điện thoại thì thôi còn bị Hàng Dục ôm trọn trong lòng.

“Hàng Dục, cậu bị bệnh à! Cậu trả lại điện thoại cho tôi! Cậu mà không trả tôi sẽ báo cảnh sát đấy!” Cô tức đến mức muốn nổ tung.

Hàng Dục ôm cô chặt hơn, giọng điệu trẻ con: “Cậu ôm tôi mà, cậu ôm chặt tôi đây này.”

Viên Vũ: “...”

Mẹ nó a a a a a !!!!

Tài xế nhìn hai người ôm qua ôm lại ở ghế sau, cảnh tượng rất ngọt ngào, hoàn toàn không nhìn thấy Viên Vũ đang bị kiềm chế, căn bản không thể động đậy, thậm chí Hàng Dục còn đưa mặt đến gần cô đến mức cô vừa ngẩng mặt lên là có thể chạm vào cằm của anh, cô nổi giận cắn vào cổ anh.

Những đường cong mềm mại áp sát cơ thể anh, cánh môi ấm áp dán vào cổ anh, khi hàm răng rơi xuống, đầu lưỡi ẩm ướt rõ ràng lướt qua làn da của anh.

Hơi thở của Hàng Dục nặng nề hơn, anh nhéo gáy cô, giọng nói thấp xuống: “Đừng cắn lung tung.”

“Tôi cứ cắn đấy!” Viên Vũ còn chuyển sang chỗ khác, cắn mạnh hơn.


Hàng Dục vươn tay đè cô trong lòng ngực, Viên Vũ lập tức không dám động đậy, dưới mông cô có một vật cứng rắn, xuyên qua lớp vải mỏng, cô gần như có thể cảm nhận được hình dáng và nhiệt độ của nó.

“...”



“Ngoan nào, đừng lộn xộn nữa.” Anh giơ tay sờ lưng cô.

Sống lưng của Viên Vũ tê rần, cô hất tay anh ra theo phản xạ có điều kiện: “Đừng chạm vào tôi!”

Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, mặt cô bỗng nhiên nóng bừng, cô vội vàng rời khỏi người anh, ngồi sang một bên, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Này.” Hàng Dục gọi cô.

Viên Vũ không trả lời.

“Chíp bông.” Anh gọi biệt danh của cô.

Viên Vũ lập tức nhíu mày: “Nhất định bị bệnh rồi!”

Trong xe tối tăm, nhưng hàng Dục nhìn thấy đôi mắt sáng ngời, lấp lánh của cô, cô giống như một con mèo xù lông, đôi mắt trợn to, hung dữ hét vào mặt anh: “Ai cho cậu gọi! Không được gọi!”

Năm lớp 11, khi lần đầu tiên Hàng Dục gọi cô bằng biệt danh, Viên Vũ cũng như vậy, cô giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, vươn cả người lên, phát hỏa với Hàng Dục.

Hàng Dục cười nhẹ thành tiếng, anh đột nhiên đưa tay xoa đầu Viên Vũ, giọng điệu vẫn như trẻ con.

“Tôi cứ gọi đấy.”
Bình Luận (0)
Comment