Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 90

Viên Vũ xuống xe, đi theo phía sau Hàng Cẩm, vào một cửa hàng thời trang, nhân viên thấy xe Hàng Cẩm đỗ xong, chạy nhanh ra đón, dùng một chiếc dù có hoa văn trang nhã, phía dưới còn tua rua, trên cán dù có khắc hàng chữ.

Cô có hơi tò mò, chẳng lẽ nhà Hàng Dục kinh doanh thời trang?

Cô ngẩng đầu đưa mắt nhìn tấm biển, rất đơn giản, chỉ có hai chữ: Đêm khuya.

Nghe giống tên một quán bar, bên trong được thiết kế vừa sang chảnh lại phú quý, cửa kính cảm ứng tự động, đi vào thấy những nhân viên mặc đồng phục, mỗi người đều chỉnh chu thẳng tắp, trang điểm tỉ mỉ, nhìn thấy cô liền lễ phép mỉm cười, giọng nói dịu dàng ân cần thăm hỏi:

"Chào cô, hoan nghênh đã đến."

"Lại đây." Viên Vũ nghe giọng mới nhìn thấy Hàng Dục, anh ngồi ghế trong cùng, mặc một bộ vest phẳng phiu màu đen, người tạo mẫu đang trang điểm cho anh, phun keo xịt tóc, chắc vì mùi vị quá nặng, anh nhăn mũi lại, một bàn tay đặt lên thành ghế, tay còn lại ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô.

Viên Vũ lần đầu tiên nhìn thấy anh để kiểu tóc này, bên trái được vuốt về phía sau, bên phải nửa cuốn nửa xõa tung, rũ một chút xuống trán, che khuất lông mày bên phải, lộ ra ngũ quan soái khí, đường cong rõ ràng, anh hơi ngẩng mặt lên nhìn cô, mũi cao thẳng, môi mỏng cong cong. Áo vest đen, bên trong là sơ mi trắng, đang đeo chiếc cà vạt Prada mà cô tặng, cổ áo được đóng đến cúc trên cùng, hầu kết lăn lộn trong lúc nói chuyện.

"Anh quá soái hả?"

Viên Vũ nhìn một hồi lâu mới đi đến trước mặt anh, nghe được lời này, nhịn không được cười: "Soái."

Thật sự là rất soái, cuối cùng thì cô cũng đã hiểu, vì sao lúc Hàng Dục mới chuyến trường đến, sẽ khiến cho một lũ oanh oanh yến yến động tâm, gương mặt này thật sự đúng là yêu họa chúng sinh.

Hàng Cẩm vừa vào trong phòng riêng, chỉ chốc lát sau, có nhân viên phục vụ chọn lễ phục đưa cho Viên Vũ, bảo cô đến thay đồ, Viên Vũ tưởng mình mặc áo sơ mi trắng đã bị bẩn, cho nên chị Hàng Dục bảo cô thay ra, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói cảm ơn rồi đi vào trong.



Chờ lúc cô thay váy xong đi ra, Hàng Dục đã trang điểm xong, đứng ở cửa nghe điện thoại, sau khi tay phải bị thương, anh ít khi dùng bên tay đó làm việc, lúc này nghe điện thoại, cũng có thói quen dùng tay trái.

Thấy người đi ra, anh nắm điện thoại quay đầu lại, đáy mắt hiện lên một vẻ kinh diễm, sau đó cúp điện thoại, đi về phía cô: "Ánh mắt chị anh không tồi."

Chiếc váy dạ hội màu trắng, sau lưng hở một mảnh nhỏ, nhìn như váy cưới, nhưng Viên Vũ không có mặt mũi để nói ra. Trước kia cô làm phát thanh, có thời gian đều phải mua những bộ lễ phục dạ hội mấy trăm ngàn, nhưng bộ này vừa sờ vào đã biết không hề rẻ tiền, cảm xúc chất liệu mang lại rất tuyệt hảo, không làm da bị khó chịu, hơn nữa còn tản ra mùi nước hoa nhàn nhạt, rất thơm.

"Thích không?" Hàng Dục kéo cô đến trước gương cùng soi:

"Sau này váy cưới sẽ thiết kế theo kiểu này."

Viên Vũ vừa muốn nói lập tức dừng xe, mắt to tròn trừng lớn nhìn anh, xung quanh nhân viên còn đang cười, có người trêu nghẹo cô: "Hàng tổng, anh ấy gấp gáp muốn kết hôn lắm rồi."

Hàng Cẩm từ bên trong phòng đi ra, chị mặc bộ lễ phục màu đen, kiểu dáng đơn giản, cổ đeo chuỗi vòng chân trâu, ngồi vào vị trí cho chuyên viên bắt đầu trang điểm, nhìn xuyên qua gương nói với Viên Vũ: "Được, vậy lấy bộ này làm mẫu cho váy đính hôn."

Viên Vũ: "......"

"Chị, chị nói đấy." Hàng Dục quay người cho nhân viên xác nhận, bảo họ ghi nhớ kích cỡ, còn làm thêm một bộ vest nữa.

"Anh làm gì?" Viên Vũ thấy anh nghiêm túc như vậy, cứ như ngày mai sẽ kết hôn ngay, trái tim cô đập bang bang, cũng không biết là đang bị dọa, hay là đang quá khẩn trương.



Hàng Dục cúi đầu hôn một cái lên môi cô: "Dù sao kết hôn cũng phải mặc, sớm hay muộn đều phải may, hiện tại là vừa lúc."

Viên Vũ: "......"

Viên Vũ che miệng anh lại, sở trường đánh anh một cái, xung quanh đều đầy người, chị Hàng Cẩm còn đang nhìn, cô như đang xấu hổ khi đứng trước mặt phụ huynh.

Cô kéo kéo tay áo Hàng Dục hỏi: "Lát nữa chúng ta đi đâu? Sao lại ăn mặc long trọng như thế này?"

"Đi cùng anh ăn bữa cơm." Hàng Dục kéo cô ngồi xuống bên cạnh Hàng Cẩm, bảo chuyên viên trang điểm cho Viên Vũ, còn mình đứng một bên nhìn.

Viên Vũ ngồi xuống bên cạnh Hàng Cẩm, cũng không dám mở miệng nói chuyện, chỉ đưa ánh mắt trộm ngắm Hàng Dục.

Ngón tay người đàn ông câu lấy ngón tay cô, chơi đùa một chút, sau đó kéo ghế lại ngồi bên cạnh, cằm đặt vào một bên gáy cô, hồn nhiên như bên cạnh không có Hàng Cẩm, nhìn chằm chằm Viên Vũ ở trong gương, cười hỏi:

"Có nhớ anh không?"

Viên Vũ liếc mắt nhìn sang gương bên cạnh, thấy Hàng Cẩm không ngẩng đầu lên,  cô như đứng đống lửa, ngồi trên đống than, lưng như bị kim chích, rồi không muốn để ý đến anh, nhưng vẫn nhẹ gật đầu.

Hàng Dục hôn hôn gáy cô, một tay từ phía sau ôm lấy người, môi mỏng dán vào vành tai nhỏ nhắn:

"Anh cũng rất nhớ em."
Bình Luận (0)
Comment