Mộc Hề Bạch - Lãnh Tĩnh Lãnh Tĩnh Liễu

Chương 16

“Ưm a…”

Thiếu niên đối mặt người đàn ông, đầu lưỡi nhỏ liếm lên đôi môi mỏng của hắn, miệng ngọt ngào rên rỉ, lỗ nhỏ phía sau đã ăn vào phần quy đầu.

Thân thể cậu đã mềm nhũn, nhưng quy đầu mới chỉ vào được một chút liền bị kẹt lại khiến cậu hơi sốt ruột.

Ngay khi cậu muốn cầu xin người đàn ông hỗ trợ thì xe ngựa đột nhiên xóc nảy kịch liệt, thân thể cậu không vững, đột nhiên ngã ngồi trên đùi người đàn ông.

“Ưm a a a!!! Ư ư ư…… đau quá… đầy quá… a a a…”

Thân mình lập tức bị xỏ xuyên qua hoàn toàn, kích thích đến mức khiến cậu nắm chặt vạt áo người đàn ông, hai cái miệng nhỏ bên dưới đều bị nhồi tới mức tràn đầy, cảm giác thỏa mãn chưa từng có khiến tâm trí cậu mê mẩn.

“Ưm a… ưmmmm… thích quá, hai gậy thịt… lỗ nhỏ đầy quá…”

“A a a!!… Đụng vào rồi…”

Người đàn ông không hề nhúc nhích, dường như xe ngựa đang chạy qua một đoạn đường núi, mặt đất gồ ghề lồi lõm khiến thân xe cũng lung lay, nhưng lại vừa lúc để hai người làm chuyện dâm loạn này.

Bởi vì xe ngựa đong đưa nên gậy thịt trong cơ thể đâm loạn không hề có quy tắc, rất nhiều lần đều đụng mạnh vào điểm mẫn cảm trong cơ thể kia khiến cậu sướng tới mức vặn vẹo eo.

Mộ Bạch cũng bị thịt mềm trong lỗ nhỏ gắt gao cuốn lấy khiến hắn sảng khoái không thôi, đôi tay mạnh mẽ xoa nắn cặp mông tuyết trắng mềm mại, miệng còn không ngừng mút núm vú ngon lành của thiếu niên.

Tất cả những điểm mẫn cảm trên người thiếu niên đều bị kích thích kịch liệt, sướng như muốn tới thiên đường.

Mộ Bạch rút dương vật giả trong thân thể cậu ra ném mạnh sang một bên, ngón tay đâm mạnh vào lỗ thịt nhỏ ướt sũng mềm mại, thân dưới hung hăng va chạm vào hậu huyệt chặt khít. Hắn cứ dùng tư thế này đ* khoảng nửa giờ, lúc này mới chưa đã thèm bắn ra luồng tinh dịch đầu tiên trong thân thể thiếu niên.

Quân Mộc Hề xụi lơ thân thể, hai chân cuốn chặt lấy eo người đàn ông, phối hợp với hắn, lại thay đổi thêm vài tư thế, cuối cùng không bắn ra được thì nữa thì người đàn ông mới miễn cưỡng buông tha cho cậu.

“Còn dám lén sư phụ tự chơi mình không?” Mộ Bạch nhéo nhéo đầu vú nhỏ đáng yêu trong tay, lại liếm liếm vành tai nhỏ, chậm rãi hỏi.

“Hu hu… không dám nữa… bé Hề không dám nữa…” Thiếu niên cũng bị kích thích tàn nhẫn, cậu cọ cọ vào lồng ngực mở bung của người đàn ông, mềm mại nhận sai.

“Ừm, ngoan.”

Quân Mộc Hề lén lút lườm, hòa thượng thối này đúng là ma quỷ! Nhưng người cậu đau quá, mệt mỏi quá, mông cũng đau nữa.

Thiếu niên khóc không ra nước mắt, trong lòng hung hăng mắng tên nào để dương vật giả này trên xe ngựa, âm thầm thề lát nữa phải nhanh chóng vứt nó đi mới được.

Tới sát ngày cuối cùng, hai người mới đến kịp đại hội võ lâm. Dọc đường đi Quân Mộc Hề cứ bị như vậy như vậy nên giờ đến đi đường mà cũng hơi không vững.

Quân Mộc Hề trừng to đôi mắt đào hoa đã hơi ửng đỏ, nhìn hòa thượng bên cạnh vẫn giữ vẻ mặt đạm mạc, trong lòng thầm mắng cái đồ mặt người dạ thú. Cái tên hoà thượng thối này đúng là đồ muộn tao.



Giờ ngực cậu sưng to đau xót, dọc đường đi, đầu vú nhỏ cũng bị người đàn ông chơi đến mức sưng lên gấp đôi, giờ còn đang phải cố lờ đi, vì chỉ cần chạm vào thôi cũng khiến cậu đau tới mức run rẩy.

Hơn nữa còn một chuyện nữa là, bởi vì Quân Mộc Hề thật sự không chịu đựng được đầu vú bị vật liệu thô ráp cọ xát nên cứ dần phồng lên, quần áo to rộng cũng không thể tránh được. Để không bị lộ chuyện cũng như không phải chịu đựng cảm giác khó chịu này nữa nên Mộ Bạch đã chọn cho cậu một bộ váy lụa của phụ nữ.

Tuy cậu vô cùng không muốn, nhưng vẫn không chống lại được cảm giác mềm mại của váy lụa, thật sự khiến hai đầu vú nhỏ của cậu thực thoải mái, cho nên cũng miễn cưỡng mặc vào.

Nhưng thực ra khi mặc vào lại chẳng hề có chút nào không ổn như cậu tưởng.

Chiếc váy màu nhạt tôn lên vòng eo mềm mại và mảnh khảnh, sa y màu trắng thuần nhẹ khoác bên ngoài, có thể thấy rõ đường cong duyên dáng nơi cổ cùng xương quai xanh mơ hồ hiện ra, dáng người thiếu niên cao gầy hơn so với nữ tử bình thường, lại càng hiển lộ khí chất tuyệt đẹp của loại trang phục này.

Mái tóc đen dài như vẩy mực cài một một cây trâm màu nhạt, phần đầu trâm có gắn một con hồ điệp trang trí, hai làn tóc đen nhìn như tùy ý rũ xuống trước ngực, đôi mắt đào hoa lưu chuyển, nhu mị rồi lại không mất dáng vẻ ngây thơ, thật sự là dáng vẻ của một tuyệt đại giai nhân.

“Lại đây.” Mộ Bạch giữ chặt thiếu niên đang vô thức toả sáng bên cạnh, trong lòng liên tục hối hận vì đã chọn trang phục này cho cậu.

“Lát nữa em sẽ nói thân phận của mình là em họ của ta, hiểu chưa?”

Quân Mộc Hề bĩu môi, “Biết rồi, em sẽ không gọi sư phụ đâu mà, anh họ ~” Đôi mắt to của thiếu niên giảo hoạt chớp chớp, cố ý kéo dài âm cuối, thậm chí còn run rẩy.

Mộ Bạch nhướng mày, Phật châu trong tay không dấu vết cọ vào ngực thiếu niên, ngữ khí trầm thấp “Không đau à?”

Quân Mộc Hề run lên, oán hận trừng mắt lườm hắn, không dám lỗ mãng nữa, chỉ thành thật đi phía sau hòa thượng, theo dòng người tới Mộ Vân sơn trang.

Mộ Vân sơn trang giống như tên của nó, tọa lạc ở một nơi non xanh nước biếc, khung cảnh thanh nhã mà lại u tĩnh.

Nhưng giờ sơn trang không an tĩnh như trước nữa, vì tổ chức đại hội võ lâm nên đông đảo võ lâm hào kiệt nối gót tới, rất náo nhiệt.

Hai người tới cửa, đưa thư mời mà Diệp Tử Thanh đưa cho gã sai vặt, chỉ lát sau, một người đàn ông trung khí mười phần cười lớn ra nghênh đón họ, là trang chủ đích thân đến.

“Ha ha ha, phương trượng thật sự đã khiến ta chờ lâu!” Người trung niên cười lớn nói Mộ Bạch tới quá muộn, sau đó lại nhìn Quân Mộc Hề phía sau hắn, vẻ mặt kinh diễm.

“Vị này là?” Trước nay ông chưa bao giờ nghe nói bên cạnh phương trượng này từng có một nữ tử nào cả, hơn nữa vị nữ tử này còn khá xinh đẹp.

“A di đà phật, đây là em họ của bần tăng.” Hòa thượng nói pháp hiệu, hơi hơi khom lưng, gương mặt đạm mạc, trông còn rất có dáng vẻ của một cao tăng đắc đạo.

Quân Mộc Hề ở phía sau nhìn dáng vẻ này của người đàn ông, trong lòng âm thầm khinh thường, thật đúng là cái tên mặt người dạ thú.

Tuy trong lòng Triệu Vân cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi thêm, có điều thấy giá trị nhan sắc của hai người này đều rất cao nên cũng tin vài phần. Sau khi chào hỏi Mộ Bạch liền đưa họ tới phòng cho khách trong sơn trang.

“Phương trượng cùng cô nương ở tạm một đêm tại đây, phòng của cô nương ở cách vách, ngày mai đại hội mới chính thức bắt đầu.” Triệu Vân bảo thị nữ mang trà cùng điểm tâm đặt lên bàn, lại nhìn Mộ Bạch, nói “Phương trượng có tới đại sảnh cùng ta một chút không? Tiểu nữ sớm đã ngưỡng mộ phương trượng từ lâu, coi như để con bé được thoả nguyện một lần.”

Giọng điệu của trang chủ rất thành khẩn, tuy nói thì đường hoàng, nhưng đằng thẳng ra chính là muốn để con gái mình gặp Mộ Bạch, tác hợp cho hai người. Tuy trước kia ông đã tìm mọi cách khuyên can con gái là nếu cứ hướng tới một hòa thượng thì sẽ không có kết quả, người ta ăn chay niệm phật, sớm đã giới tục, cuối cùng sẽ chỉ là công dã tràng mà thôi.

Nhưng con gái ông rất cứng đầu, chết sống muốn gặp Mộ Bạch một lần nên ông cũng chẳng có cách, vậy nên mới tổ chức đại hội võ lâm.



Mộ Bạch sớm đã hiểu rõ mục đích thực sự của đại hội võ lầm này rồi, biết vị trang chủ này không mời hắn tới gặp con gái mình một lần là sẽ không thôi, chỉ đành hơi gật đầu đáp ứng.

Hòa thượng vừa đi cùng trang chủ, Quân Mộc Hề đã bắt đầu không vui. Vừa tới đã lén đi gặp giai nhân, tra nam!

Quân Mộc Hề càng nghĩ càng giận, điểm tâm thơm ngọt trong tay cũng không nuốt nổi, đột nhiên đập bàn một cái, trong lòng âm thầm quyết định phải đi ra ngoài nhìn xem. Chẳng may tên sư phụ muộn tao kia của cậu bị sắc dụ không thoát ra được thì biết làm sao, không được, cậu phải đi xem.

Trong lòng thiếu niên càng nghĩ càng thấy có khả năng, hành động càng thêm vội vã. Cậu lau miệng còn dính điểm tâm rồi đi vội ra ngoài.

Nhưng sơn trang này rất lớn, cấu tạo bên trong lại rất phức tạp, cho nên Quân Mộc Hề đã lạc đường. Sau khi lại trông thấy thêm một ngã rẽ trước mặt, cậu cảm thấy như mình điên rồi. Sao sơn trang này cứ như mê cung vậy?

Cậu rẽ trái rẽ phải, rồi bỗng tới một nơi cực kỳ quạnh quẽ, cây cối rất nhiều, xanh um tươi tốt, nhưng chẳng hề có một gã sai vặt nào, ở giữa sơn trang phồn hoa có vẻ rất kỳ lạ.

Quân Mộc Hề nhíu nhíu mày, muốn chạy nhanh về đường cũ, nhưng vừa xoay người, một bóng người đột nhiên đánh úp lại, miệng cậu bị bịt kín, rồi lập tức ngất đi.

“Đệt, mỹ nhân này đẹp quá! Chậc, thế mà lại phải dâng cho cái thứ tàn phế kia.” Một giọng nói khàn khàn vang lên, còn chậc chậc đáng tiếc.

“Suỵt, ngươi mẹ nó nói nhỏ chút, nếu bị thiếu gia nghe được thì ngươi chết chắc rồi, ngươi chết thì chết, nhưng đừng kéo ta xuống nước!” Một giọng nói khác hơi phẫn nộ nói nhỏ.

“A, một gã đàn ông không đứng dậy nổi thì có gì đáng sợ.” Giọng khàn khàn kia rõ là khinh thường.

“Ngươi nhỏ giọng chút! Ngươi chưa từng thấy thủ đoạn biến thái của gã thôi, kẻ nào cũng xử được! Được rồi được rồi đừng nói nữa, mau đưa tới cho gã đi, bằng không người xúi quẩy vẫn là chúng ta.”

Mà ở bên kia, sau khi Mộ Bạch gặp con gái của trang chủ thì không hề khách khí, cũng mặc kệ nữ tử cỡ đối diện dịu dàng xinh đẹp tới mức nào, hắn cũng chẳng buồn nhìn nàng ta lấy một lần, hơn nữa, ngữ khí rất tuyệt tình và lãnh khốc.

“Người xuất gia không nói dối, ta đã cắt đứt với hồng trần, suốt đời này không thể thành hôn với nữ tử được.” Nói xong cũng không đợi mỹ nhân đối diện đang khóc như hoa lê trong mưa đáp lại đã xoay người rời đi. Hắn không thể để đồ đệ nhỏ chờ lâu được.

Nhưng vừa về tới nơi đã không thấy thiếu niên đâu nữa, hỏi gã sai vặt mới biết cậu đã ra ngoài từ sớm rồi.

Mộ Bạch nhíu nhíu mày, có hơi sốt ruột. Bé cưng này vừa không để ý đã chạy mất, cấu tạo của sơn trang này lại cực kỳ phức tạp, không có người quen thuộc dẫn đường thì vô cùng có khả năng bị lạc. Hắn không hề do dự, trực tiếp thi triển khinh công đi tìm thiếu niên.

Bên kia, sau khi Quân Mộc Hề bị người ta chụp hôn mê thì bị đưa tới một gian phòng nhỏ hoang vắng hẻo lánh, hai người kia mở cửa phòng, trói cậu lên một cái ghế gỗ kỳ dị.

“Thiếu gia, đã mang người đến. Mỹ nhân lần này rất đẹp.”

Một nam tử ngồi xe lăn chậm rãi ra khỏi buồng trong âm u, màu da gã rất trắng, dường như là do hàng năm không tiếp xúc với ánh mặt trời, đôi mắt thon dài mà lại bén nhọn, nhìn rất dâm tà. Gương mặt tái nhợt không biểu cảm, nhìn lạnh lẽo đúng với kiểu người hàng năm chỉ giấu mình trong bóng đêm.

 

------oOo------

 

Bình Luận (0)
Comment