Mộc Hề Bạch - Lãnh Tĩnh Lãnh Tĩnh Liễu

Chương 27

“Chát!” Hòa thượng vỗ lên cặp mông dâm đãng trắng ngần, “Liếm tử tế, đừng phát dâm.”

“Ưm!… A…” Chờ khi đã liếm sạch sẽ sữa trên dương vật mà hòa thượng cũng không có dấu hiệu muốn bắn.

Hòa thượng lật cậu lại, dương vật cứng ngắc thọc thẳng vào hoa huyệt đã sớm mềm nhũn.

Vỗ bành bạch lên cặp mông đầy đặn, giọng hòa thượng lãnh đạm “Tự kẹp chặt, bé Hề có thể kẹp bắn ta thì sư phụ sẽ tha thứ cho em.”

“Ưm ưm… hu hu… sư phụ…” Quân Mộc Hề cố gắng co rút lỗ nhỏ, dùng hết sức quấn chặt lấy dương vật nóng như lửa kia, mông nhỏ cũng nhanh chóng vặn vẹo.

“Ha… sư phụ… đã nói chỉ liếm mà… ưm a!…”

Hòa thượng đột nhiên đâm tới một chỗ sâu bên trong, đ* tới mức Quân Mộc Hề không nói được thành lời, chỉ có thể lớn tiếng rên rỉ.

Trận tình này không biết đã kéo dài bao lâu, khi hòa thượng đã nói không biết bao nhiêu lần là nếu muốn hắn tha thứ thì phải…thế nào, Quân Mộc Hề không thể nhịn được nữa, cậu nghẹn ngào mơ màng phản kháng.

“Ưm ưm! Sư phụ… lừa em… đã nói sẽ tha thứ cho bé Hề… ha a…”

Mộ Bạch vừa hút sữa tươi ngọt lành vừa hung hăng đâm thọc mị thịt mềm mại, lời nói mơ hồ không rõ.

“Hửm? Vậy sao, ngày cá tháng tư vui vẻ.”

——————————————-

“Đã chuẩn bị xong hết chưa?”

“Phương trượng, sáu vị trưởng lão đều đã chuẩn bị xong, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.”

Mộ Bạch đứng ngoài Phật đường, một vị tiểu tăng bên cạnh đang cung kính báo cáo tiến độ của lễ tế tổ.

“Ừm, lần này lễ tế tổ của hoàng tộc cũng coi như là một chuyện lớn nên không dẫn theo các ngươi, nhớ làm tốt mọi việc trong chùa.” Ngữ khí của Mộ Bạch vẫn lãnh đạm như cũ, còn uy nghiêm đến khó tả.



“Vâng, phương trượng lên đường bình an.”

Mộ Bạch gật gật đầu, lại lệnh cho cậu ta đi gọi Quân Mộc Hề tới, từ lúc nói cần xuất phát là nhóc kia đã ở lì trong phòng, không biết đang nghịch cái gì mà đến bây giờ cũng chưa lộ diện.

“Sư phụ!” Chỉ chốc lát sau Quân Mộc Hề liền chạy chậm lại đây, giọng còn hơi suyễn, trong ngực còn gắt gao ôm một cái bọc nhỏ.

Mộ Bạch liếc mắt nhìn thứ cậu đang ôm trong ngực, cũng không hỏi bên trong là cái gì, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu “Chuẩn bị xong chưa?”

Quân Mộc Hề gật gật đầu, đã chuẩn bị xong hết rồi, hai ngày trước, vất vả lắm cậu mới vẽ hết được những loại bùa đã học, còn lén mang theo một ít đồ khác.

“Ừm, vậy xuất phát đi.”

Hai người cùng lên xe ngựa sớm đã chuẩn bị tốt, vài vị trưởng lão kia cũng cưỡi mấy con thiên lý mã, đi ngang với họ.

Xe ngựa lộc cộc chạy khoảng mấy chục dặm, Quân Mộc Hề ngồi trong xe ngựa, khi bị lắc lư tới mức sắp ngủ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn, lúc này cậu mới phát hiện xe ngựa đã ngừng lại. Nói đúng ra là bị người ta ngăn lại.

“Người nào!”

“Phụng mệnh Hoàng thượng tới tham dự lễ tế tổ.”

Quân Mộc Hề khẽ mở hé rèm che, chỉ thấy một tòa thành cực lớn, tường thành cao chót vót, phía trên có rất nhiều quan binh đóng giữ, ngoài cổng thành có binh lính đang cầm binh khí, cản trở họ vào thành.

Người dẫn đầu sáu vị trưởng lão kia lấy khối ngọc bội trong lòng ra ném cho quan binh kia nhìn, quan binh cẩn thận xác nhận một chút, lại nhìn nhìn trang phục chùa miếu của bọn họ rồi cung kính dẫn bọn họ vào thành.

Chờ vào thành rồi, Quân Mộc Hề không thể không cảm thán hoàng thành này quả là danh bất hư truyền. Cậu từng nghe nhóm tiểu tăng nói, hoàng thành gần như là thành trì khổng lồ nhất trên mảnh đại lục này, bên trong, ngành nghề gì cũng phồn vinh hơn những nơi khác, ngay cả kiến trúc cũng kim bích huy hoàng, thoạt nhìn cực kỳ có tiền.

Cảnh tượng trên đường phố cũng rất phồn hoa, Quân Mộc Hề mở to mắt nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo bên ngoài, nghĩ thầm nếu có cơ hội nhất định phải ra chơi một chút.

“Lại muốn chơi?” Giọng nói lãnh đạm của hòa thượng phía sau đột nhiên vang lên.

“Đã lâu không ra ngoài, em sắp mốc meo hết rồi.” Từ sau võ lâm đại hội lần trước, họ đã ở trong chùa gần hai tháng, nhàm chán đến mức cậu sắp điên rồi. Hòa thượng còn có rất nhiều việc cần xử lý, mà cậu chỉ có thể học thuộc kinh Phật, nghịch mấy thứ đồ chơi cha mình mang đến, trừ gì gì kia cùng hòa thượng, quả thật là không có hoạt động giải trí đứng đắn nào.



“Ừm, chờ lễ tế tổ kết thúc, ta sẽ đưa em ra ngoài dạo chơi.” Mộ Bạch kéo cậu về rồi ôm cậu lên đùi mình, dịu dàng xoa đầu thiếu niên, ngữ khí ôn hòa. Xem ra bé cưng này thực sự sắp nghẹn hỏng rồi.

“Đúng rồi sư phụ, trong hoàng cung có gì hay không.” Quân Mộc Hề cọ cọ trong ngực hòa thượng, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, lại tò mò hỏi. Cậu đã xem TV, thấy hậu cung lục đục tranh đấu ghê lắm.

“Không có gì thú vị, chờ xong việc sư phụ đưa em đi chơi.”

“Ò, vâng.” Quân Mộc Hề ôm sát eo hòa thượng, có hơi thất vọng.

“Nhưng trong có rất nhiều tiết mục biểu diễn, chờ đi vào là em có thể thấy, sẽ không quá nhàm chán.” Thấy cậu thất vọng như thế, hòa thượng không đành lòng nói thêm một câu.

“Phương trượng, tới rồi.” Khi hai người đang nói chuyện phiếm, trưởng lão dẫn đầu bên ngoài đột nhiên báo, họ đã tới cửa hoàng cung.

Hai người cùng xuống xe ngựa, rồi thấy một thái giám béo lùn đi ra, vẻ mặt hiền lành, cười đến mức hai mắt híp lại.

“Phương trượng, ngài tới rồi, xin đi theo tiểu nhân, Hoàng Thượng đợi đã lâu.”

“Ừm” Mộ Bạch nhàn nhạt ừ một tiếng, ngay sau đó đoàn người liền đi theo hắn vào hoàng cung, rẽ trái rẽ phải xuyên qua vài hoa viên đường nhỏ, lúc này mới tới Ngự Thư Phòng của Hoàng Thượng.

Quân Mộc Hề trộm nhìn hòa thượng trầm mặc không nói bên cạnh, cậu cứ có cảm giác, từ sau khi vào hoàng cung, tâm tình sư phụ cậu trở nên hơi không thích hợp, tuy vẫn lãnh đạm, nhưng cậu cứ cảm thấy khang khác. Hơn nữa cậu thấy thái giám béo vừa rồi có vẻ khá quen thuộc với hòa thượng, giống như hòa thượng đã tới đây không phải một hai lần.

“Trương công công, Hoàng Thượng đã đến Thái Cực Cung chuẩn bị yến hội, dặn ngươi gặp đại sư thì dẫn họ tới đó dự yến luôn, có lẽ giờ Hoàng Thượng đã chờ ở yến hội rồi.” Một thái giám khác thoạt nhìn tuổi không lớn chờ ở cửa Ngự Thư Phòng, thấy họ tới liền nhanh chân đi tới cung kính báo lại với Trương công công.

Trương công công ứng thanh, lại xoay người cười nói với họ, “Vậy mời các vị đi theo ta, yến hội chuẩn bị cho các vị đại sư đã bắt đầu rồi.”

Thái Cực Cung cách nơi này không quá xa, họ đi khoảng chưa đến một km thì đến.

“Sư phụ, chàng vừa nói có biểu diễn, thật đúng lúc.” Quân Mộc Hề nhàm chán chọc chọc eo hòa thượng, nhỏ giọng nói.

“Ừm, nơi này không thiếu nhất chính là yến hội, sau này em thích xem lúc nào cũng được.” Mộ Bạch ứng thanh, lại nghĩ tới cái gì “Lát nữa có khả năng em sẽ không ngồi ở bên cạnh ta, có chuyện gì em cứ nói với Hồng trưởng lão.”

Quân Mộc Hề gật gật đầu tỏ vẻ đã biết. Trước khi tới, Mộ Bạch đã nói qua cho cậu một ít việc cần chú ý, hoàng cung nhiều quy củ, cho dù là họ cũng phải chú ý nhiều hơn. Vì để Quân Mộc Hề không quá bị người khác để ý nên Mộ Bạch cũng không định luôn luôn dẫn theo cậu.



Vừa đi vào đã đầy tiếng người ồn ào, yến hội mới vừa bắt đầu. Ngoài dự kiến của Quân Mộc Hề chính là Hoàng Thượng kia cũng không phải một ông lão đã quá năm mươi, mà là một người đàn ông có diện mạo cực kỳ tuấn mỹ trẻ tuổi, thấy họ tới liền tươi cười nghênh đón.

“Mộ đại sư này, mời ngươi một lần thật đúng là khó hơn lên trời.” Y mỉm cười, trong giọng nói cũng có chút trêu chọc. Nhưng ngữ khí cũng làm Quân Mộc Hề thấy hơi lạ, nghe còn quen thuộc hơn cả thái giám kia, chẳng lẽ hai người họ quen nhau?

Cậu nhìn nhìn hòa thượng mặt không biểu cảm, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, nhưng quả thực là có ôn hòa hơn chút, một lần nữa khiến cậu cảm thấy nhất định là hai người này có quen nhau.

“Tới đây, chư vị ngồi đi, Tây Vực mới vừa đưa tới rượu ngon món ngon thượng đẳng, nhanh nếm thử, hôm nay không cần khách khí, cứ thoải mái.” Hoàng Thượng chào hỏi họ xong lại bắt đầu tiếp đón văn võ bá quan sớm đã đến đông đủ, để họ bắt đầu hưởng thụ yến hội.

“Cảm tạ phương trượng đại sư lần này đã đến, trẫm kính đại sư một ly trước.” Hoàng Thượng này thật hào sảng, cũng không quanh co mà uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Mộ Bạch thấy vậy cũng chậm rãi rót một ly, nhưng không phải rượu mà là trà “Bần tăng lấy trà thay rượu.” Nói xong cũng uống một hơi cạn sạch.

“Tới đây, hôm nay còn có biểu diễn.” Hoàng Thượng vỗ vỗ tay, ý bảo biểu diễn có thể bắt đầu rồi, đôi mắt lơ đãng nhìn thoáng qua Mộ Bạch bên này, biểu cảm có chút ý vị thâm trường.

Mà Quân Mộc Hề ngồi cách hòa thượng ba bốn người, bên cạnh là Hồng trưởng lão, lúc này còn đang mở to mắt, trong lòng vô cùng chờ mong tiết mục biểu diễn. Thế giới này không có di động không có internet, quả thực sắp buồn chết cậu rồi.

Hoàng Thượng vừa dứt lời, mấy nữ tử mặc trang phục dị vực liền chậm rãi đi lên, họ mặc quần lụa cùng áo ngực hơi lộ liễu, trên tay trên chân đều là lục lạc lớn bé đủ kiểu, đi đường sẽ phát ra tiếng vang thanh thúy đinh linh linh. Người múa dẫn đầu không mặc trang phục hồng nhạt như họ mà mặc một bộ váy lụa tinh mỹ màu xanh biếc, trên đầu đeo đồ trang sức tinh mỹ phức tạp, trên mặt còn đeo khăn che mặt, dáng người cũng rất đẹp, hai bầu ngực lớn vì bị áo ngực ép chặt mà lồ lộ khe vú rất sâu, cực kỳ đáng chú ý.

Quân Mộc Hề thề, chắc chắn một nửa nam giới ở đây đều nhìn bộ ngực to lớn của cô nàng. Đương nhiên, cậu và sư phụ là một nửa kia. Cậu lại nhìn nhìn hòa thượng cách đó không xa, quả nhiên thấy hắn không mấy hứng thú, đôi con ngươi đen nhánh vừa lúc cũng nhìn cậu, nhưng biểu cảm có hơi không vui.

“Ấy?” Quân Mộc Hề không hiểu, không biết hắn đangn khó chịu cái gì, đành phải cười ngọt ngào với hòa thượng, lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu.

Hòa thượng dường như vừa nhàn nhạt hừ một tiếng, ngay sau đó cũng không nhin cậu nữa, chỉ tự mình cúi đầu phẩm trà.

Quân Mộc Hề bĩu môi, lại quay đầu nhìn về phía trung tâm yến hội, tuy người múa dẫn đầu ăn mặc y như nữ tử phong trần, nhưng cô nàng nhảy không tồi, lấy ánh mắt chuyên nghiệp mà nói thì có thể đạt tới cấp B. Trước kia vì cơ duyên xảo hợp nên cậu cũng học vũ đạo một thời gian, hơn nữa lĩnh vực vừa lúc là múa cổ truyền, còn học không kém, kiểu gì cũng có thể coi là một nửa nhân sĩ chuyên nghiệp.

 

------oOo------

 
Bình Luận (0)
Comment