Mộc Hề Bạch - Lãnh Tĩnh Lãnh Tĩnh Liễu

Chương 3

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Quân Mộc Hề có hơi hồng, tay hơi run run kéo dây buộc áo, nhìn người đàn ông mặt không biểu cảm trước mặt mà hơi cạn lời. Tuy cậu cong bẩm sinh, lại còn đẹp, nhưng vẫn là một xử nam ngây thơ, trừ kiến thức lý thuyết thì chẳng có chút kinh nghiệm nào.

Lề mề mãi mới cởi xong quần áo, toàn thân chỉ còn lại một cái quần lót. Một đôi chân thon dài thẳng tắp trắng nõn trần trụi lộ ra, hai đầu vú phía trên không đỏ thẫm như người khác là phấn hồng mềm mại, khiến người ta không khỏi muốn cắn một miếng, giờ đang hơi run rẩy trong không khí.

Quân Mộc Hề khẽ cắn môi dưới, nhìn người đàn ông trước mặt vẫn không nói lời nào, chỉ đang lãnh đạm nhìn mình khiến cậu chợt có ảo giác như mình đang bị thị gian. Cậu cũng không rảnh thẹn thùng nữa, đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn người đàn ông kia, giọng điệu có hơi tủi thân. “Lạnh quá nha, rốt cuộc muốn làm gì?”

Người đàn ông lại một lần nữa nhíu nhíu mày, do hắn nói không rõ ràng sao?

“Tiếp tục cởi.”

Quân Mộc Hề trừng lớn mắt, có hơi hoảng, thật sự muốn à…

Cho dù nội tâm đang rất hoảng, nhưng cuối cùng cậu vẫn cứ thoả hiệp trong ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông, run rẩy cởi mảnh vải cuối cùng trên người mình.

Người đàn ông nhìn thân thể trắng trẻo như phát sáng của thiếu niên trước mặt, ánh mắt lạnh nhạt chẳng mấy thay đổi. Dương vật thiếu niên xinh đẹp thanh tú như chính bản thân cậu vậy, màu sắc cũng nhạt, xuống dưới chút nữa… ngón tay hơi xanh xao của thiếu niên đang gắt gao che nơi đó lại, có hơi nhìn không rõ.

Quân Mộc Hề gắt gao che phía dưới lại, có hơi vô thố mím môi, mấy ngày nay lúc tắm cậu mới phát hiện thế nào là thân thể thái âm. Cậu có thêm một bộ phận mà chỉ phụ nữ mới có, hệ thống nói cho cậu biết đó là nơi toàn bộ âm khí hội tụ. Lúc ấy cậu mới tới đây vài ngày, suýt nữa đã muốn đánh hệ thống, cuối cùng hệ thống đành phải bồi thường cho cậu, lại luôn hứa hẹn thứ này sau này sẽ mang đến lợi ích, tới khi đó cậu mới miễn cưỡng không thể không tiếp thu.

Nhưng cậu vẫn thấy cực kỳ xấu hổ, còn không muốn để người đàn ông này nhìn thấy. Cậu sợ những ánh mắt khác thường. Quân Mộc Hề lén nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng thâm thúy, làm người nhìn không thấu như cũ, trong lòng cậu nhẹ nhàng thở ra, lại chẳng hiểu sao có hơi thất vọng.

Người đàn ông kia vẫn đứng một bên không lên tiếng, dường như đang tự hỏi cái gì, lại một lát sau, lâu đến mức thân thể trần trụi của Quân Mộc Hề sắp run lên, hắn mới khẽ mở môi mỏng, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng hình như không còn lạnh như lúc trước. Quân Mộc Hề thoáng nghĩ.

“Lên trên giường.” Lời nói vẫn ngắn gọn như cũ, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

Trong lòng Quân Mộc Hề cứng lại, chẳng lẽ hòa thượng không nên giới sắc sao? Vẻ mặt cậu không tình nguyện, nhưng không hiểu sao lòng lại thầm chờ mong.

Cậu chậm rãi bò lên trên giường lớn trong phòng, dường như phòng này chỉ có mỗi chiếc giường là lớn và nổi bật nhất, có thể dành cho tận bốn năm người nằm ngủ, mặt trên mềm mại, thoải mái như đang dẫm lên kẹo bông gòn. Không biết cố ý hay vô tình, lúc Quân Mộc Hề chân trần bò lên trên giường, cặp mông đầy đặn trắng như tuyết còn khẽ lay lay trước mặt người kia hai lần.

Cậu co ro vào một góc nhỏ trên giường, mở to đôi mắt đào hoa vô tội , vô cùng đáng thương nhìn người đàn ông kia.



Ánh mắt hắn lại chẳng hề thay đổi, nhưng tròng mắt đen càng thêm thâm thúy. “Lại đây.” Thân ảnh cao lớn chậm rãi đi đến mép giường, hơi có cảm giác từ trên cao nhìn xuống rồi ra lệnh.

Quân Mộc Hề đành phải chậm rãi dịch đến mép giường, người đàn ông cau mày xốc một góc chăn trên người thiếu niên lên.

“Tự mở chân ra.”

Mặt Quân Mộc Hề đỏ hồng, vì căng thẳng mà ngón tay ấn lên trên bắp đùi trắng như tuyết tận mấy dấu tay hồng hồng. Sao hòa thượng này lại lưu manh như thế, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đang thị gian mình, thế mà ngữ khí còn vô cùng đứng đắn.

Trước khi người đàn ông kia sầm mặt, cậu đã tách hai chân ra, lộ ra cái nơi mà bình thường chính cậu cũng không dám chạm vào. Dưới khí quan nam tính thanh tú nhạt màu là một đóa hoa nhỏ hồng hồng mềm mại, vì trước nay không người hỏi thăm nên nhan sắc nhợt nhạt, lại vì đang bị người khác nhìn chăm chú nên căng thẳng co rụt lại.

Quân Mộc Hề xấu hổ quay đầu đi, thật sự không dám nhìn đôi mắt đen nhánh của người đàn ông kia nữa. Không hiểu sao chỉ bị người kia nhìn chằm chằm thôi mà chỗ đó của cậu như nóng rát.

Ánh mắt lạnh nhạt của hắn cứ nhìn chằm chằm, đột nhiên Quân Mộc Hề cảm giác thân dưới của mình nóng lên, một bàn tay vỗ vỗ càng khiến độ ấm tăng lên khiến cậu run rẩy. Còn chưa kịp khiếp sợ, cậu lại cảm nhận được một dòng nước ấm từ thân dưới truyền lên, trung hoà âm khí ở nơi sâu nhất trong thân thể khiến cậu cảm thấy toàn thân mình đều ấm áp, thoải mái cực kỳ.

“Ưm……”

Chỉ khoảng năm phút, cậu đã thoải mái tới mức ngủ gật rồi, phía dưới lại bị bàn tay to vỗ về, giờ cậu mới hiểu thì ra người đàn ông kia chỉ muốn dùng nội lực thuần dương để giảm bớt âm khí cho mình. Tuy bàn tay to lớn ấy vẫn không nhúc nhích, nhưng cảm giác tồn tại lớn vô cùng, bỗng dưng khiến cậu có cảm giác rất khó tả.

Vì để bầu không khí không càng thêm xấu hổ, Quân Mộc Hề gắt gao chịu đựng cảm giác tê dại trước nay chưa từng trải qua dưới thân. Người ta một thân chính khí, thế mà cậu lại nghĩ sang mấy chuyện xấu xa kia, cuối cùng lại còn có cảm giác, đúng là hơi mất mặt.

Người đàn ông chậm rãi thu tay, lúc rời đi hình như còn vô ý cọ vào nụ hoa nho nhỏ, kích thích đến mức khiến cậu giật mình. “Ưm…”

Nhưng vẻ mặt hắn vẫn chẳng hề có biểu cảm gì như cũ, mà khiến Quân Mộc Hề cảm thấy thẹn muốn chết là khi bàn tay hắn rời đi còn lôi ra một sợi mỏng dính nhớp, đây hiểu nhiên là do đoá hoa nhỏ yếu ớt mẫn cảm của cậu đã thoải mái tới mức phun ra dâm thủy.

“À… thực xin lỗi.” Quân Mộc Hề mím chặt đôi môi đỏ tươi, khuôn mặt nhỏ đỏ rực lên, đôi mắt đào hoa ướt dầm dề mở lớn, ngượng ngùng xin lỗi.

“Không sao.” Dường như người đàn ông kia không để bụng chút nào, khuôn mặt tuấn tú vẫn lạnh nhạt cứ như thể bàn tay kia không phải tay của hắn. “Lát nữa sẽ có người tới hầu hạ ngươi tắm gội, ngươi có thể nghỉ ngơi trước.” Nói xong liền xoay người rời đi.



Quân Mộc Hề ngạc nhiên nhìn bóng dáng người đàn ông kia rời đi, đây có lẽ là câu nói dài nhất kể từ lúc cậu gặp hắn. Cậu hơi ngơ ngác sờ sờ khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của mình, chẳng lẽ mị lực của mình giảm đi rồi sao?

Hơi giận dỗi nghiến nhẹ hàm răng. Thân thể này trừ tuổi tác thì gần như toàn thân đều giống hệt như bản thân cậu, ngay cả một nốt ruồi trong đùi non cũng có, mà vốn dĩ Quân Mộc Hề khá tự tin với gương mặt mình, tuy không đến mức vạn nhân mê nhưng quả thật cũng có vốn liếng, sao tới đây rồi lại nhạt nhẽo vô vị như nước sôi để nguội vậy?

Thiếu niên quả thực xinh đẹp tới mức khiến ai cũng phải ngoái nhìn, thân thể trắng nõn nà đang hơi hồng lên vì thẹn thùng, hai chân thẳng tắp thon dài, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ nhưng lại không có một tia nữ khí, chỉ có điều đang trong thời kỳ chuyển hoá giữa thiếu niên và thanh niên nên còn hơi non nớt. Nhưng đôi mắt đào hoa vô tội, trong thuần khiết lại mang theo một cảm giác quyến rũ, có lẽ chẳng có mấy người đàn ông có thể không trầm luân trước vẻ bề ngoài này.

Quân Mộc Hề lại nghiến răng, đôi mắt đào hoa sáng ngời, đột nhiên nóng lòng muốn thử. Tuy hòa thượng có giới sắc, nhưng cậu cần phải hoàn thành nhiệm vụ, dù sao thì cũng phải khiến hoà thượng kia phá giới.

“Ký chủ, độ giác ngộ của ngươi cao quá!” Âm thanh hệ thống đột nhiên vang lên, còn mang theo chút cảm giác hưng phấn.

“Mục tiêu công lược, Mộ Bạch. Phương trượng của Đại Phật Tự, đức cao vọng trọng, võ công cao cường, thân thể chí dương, tuấn mỹ vô cùng, lãnh tâm lãnh tình, năm nay 26 tuổi, quả thực là một nhân tài của thế hệ này, có thể gặp mà không thể cầu…”

Quân Mộc Hề nghe hệ thống ca ngợi hòa thượng kia một chặp mà cạn lời, phù hoa đến cực điểm. Ngay khi cậu không kiên nhẫn nghe nữa thì cái hệ thống chuyên hố người kia cuối cùng cũng nói chính sự.

“Cho nên ấy, ký chủ này, nhiệm vụ nhập môn của ngươi là: tự an ủi một lần trước mặt mục tiêu công lược, hơn nữa phải khiến hắn cứng lên. Thời gian hạn chế: hai ngày.”

Giọng hệ thống dần dần trở nên hưng phấn, “Chuyện này quá đơn giản mà ký chủ, để cho ngươi lần đầu hoàn thành nhiệm vụ không quá gian nan, bổn hệ thống đại phát từ bi tặng ngươi một lọ “Thôi tình đan đoạt mệnh”, đan dược này sẽ làm ngươi dục tiên dục tử, dâm thủy siêu nhiều, khát vọng bị làm, dâm đãng vô cùng….”

Sau khi Quân Mộc Hề nghe xong nhiệm vụ lần này thì chẳng muốn để ý xem hệ thống đang lải nhải cái gì nữa. Đầu óc cậu giờ đều là mấy chữ “Tự an ủi”, “Cứng lên”. Là một nhóc xử nam bé nhỏ hàng thật giá thật, tuy trước kia xem không ít phim ảnh, nhưng thực sự tự an ủi lại ít đến mức đáng thương, thế mà lại bảo cậu tự an ủi trước mặt một tên hòa thượng á? Đã thế còn là một tên hoà thượng lạnh nhạt đến cực điểm, quả thực là khó càng thêm khó.

Tưởng tượng đến việc người đàn ông kia mặt không biểu cảm đứng nhìn cậu dâm đãng tự an ủi, bụng dưới của cậu đã nóng lên, suýt nữa lại có cảm giác, mà nghĩ lại thì cũng thật muốn có cảm giác thật… Không hiểu sao khi đối mặt với người đàn ông kia, dục vọng của cậu luôn bị khơi dậy dễ dàng và nhanh chóng. Chẳng lẽ vì hắn là một hoà thượng siêu đẹp trai ư?

Nghe thấy hệ thống vẫn cứ ồn ào như cũ, Quân Mộc Hề bực bội vùi đầu vào trong chăn. Trong đầu lại nghĩ xem hai ngày tới phải tìm cơ hội thế nào đây.

 

------oOo------

 

Bình Luận (0)
Comment