Mộc Hề Bạch - Lãnh Tĩnh Lãnh Tĩnh Liễu

Chương 41

Tuy quan lễ mới qua gần nửa tháng, nhưng Quân Mộc Hề lại cảm thấy như đã qua một thế kỷ vậy. Mấy ngày nay cha Quân dẫn cậu đến thăm người thân bạn bè, tới lui bái phỏng không biết bao nhiêu quan lại thế gia. Mỗi lần bái phỏng, cậu đều phải mỉm cười, dáng vẻ ngoan ngoãn lễ phép, cười muốn cứng hết cả mặt.

“Cha, hôm nay chúng ta còn phải tới nhà ai không?” Quân Mộc Hề ăn điểm tâm trong tay, mặt nhăn như mướp đắng. Mấy ngày nay cậu vẫn luôn cùng Quân Nhiên “bôn ba”, chủ yếu là cha cậu không cho cậu gặp hòa thượng. Từ quan lễ lần trước, hai người vẫn chưa gặp lại nhau.

“Hừ, lão tử dẫn con đi gặp nhiều người như vậy không phải vì muốn tốt cho con sao! Được rồi, hôm nay lại tới gặp Ngô bá bá của con một chuyến thôi là coi như xong xuôi.”

Ngô bá bá là bạn tốt của Quân Nhiên, bất kể là trong triều hay quan hệ cá nhân. Lúc nhỏ, Quân Mộc Hề từng gặp một lần, trong ấn tượng, dường như có hơi hung dữ thì phải.

Mặt cậu lập tức chảy ra, nhìn Quân Nhiên thản nhiên uống trà, lại nhìn điểm tâm trong tay mình, đột nhiên thấy chẳng ngon nữa.

“Vậy… cha, bái phỏng Ngô bá bá xong có phải con được tự do rồi không?” Cậu ăn xong miếng điểm tâm cuối cùng trong tay, tùy ý lau miệng, ánh mắt mong đợi nhìn Quân Nhiên. Cậu nhớ hòa thượng thối kia muốn chết rồi.

Quân Nhiên làm sao không biết trong lòng thằng nhóc này đang suy nghĩ gì, có khi giờ trong đầu nó chỉ còn sư phụ của nó thôi cũng nên. Thời gian này không để hai người gặp mặt là vì ông muốn con trai bình tâm nghĩ lại, nghiêm túc suy xét chuyện chung thân đại sự của bản thân một chút. Ai ngờ mới nửa tháng không gặp mà cả ngày cứ ra rả nhắc sư phụ.

“Tự do? Cha không cho con tự do khi nào?” Ánh mắt Quân Nhiên như lưỡi dao sắc bén chém về phía Quân Mộc Hề, Quân Mộc Hề sợ hãi rụt đầu, cười ha ha.

“Không không , tự do, con vẫn luôn thực tự do!”

“Hừ!” Quân Nhiên hừ lạnh một tiếng, nhấp ngụm trà đã hơi lạnh trong tay, chậm rãi thở dài, “Ta chẳng thèm quản con nữa, chờ bái phỏng Ngô bá bá của con xong, ta phải đến hoàng thành, con muốn đi đâu thì đi. Nhưng phải nhớ kỹ, hai đứa kiềm chế chút cho ta, trước khi kết hôn đừng quá khác người!”

Quân Mộc Hề nghe xong đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại chớp chớp mắt, khác người? Phản ứng đầu tiên là hai người họ đã làm đủ chuyện khác người rồi… nhưng cậu không dám nói ra, mạng nhỏ vẫn quan trọng lắm chứ.

Hạ nhân bị xe ngựa xong, phủ đệ của Ngô bá bá kia thực ra cũng không cách Quân phủ quá xa, đi xe khoảng hơn hai canh giờ là đến.

Quân Mộc Hề xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu to lớn phía trên cổng gỗ sơn đỏ, bên trên là ba chữ mạ vàng rồng bay phượng múa, Phủ Tướng Quân.

Không sai, vị Ngô bá bá này chính là Chiến quốc đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy trên mảnh đại lục này, xem như một nhân vật rất có uy vọng, đã thắng trận rất nhiều lần, dân chúng cũng rất sùng bái ông ta.

Một người có vẻ là quản gia đang đứng ở cửa chính, gương mặt hiền từ, khoảng hơn bốn mươi tuổi. Thấy họ xuống khỏi xe ngựa liền vội vàng bảo hạ nhân bên cạnh bê đồ trên xe ngựa xuống, sau đó tự mình bước tới đón.

“Quân đại nhân, ngài đã tới, còn có Quân thiếu gia, lão gia đợi đã lâu, mời.” Quản sự cung kính mời hai người vào, bên trong có một người đàn ông trung niên cao lớn cường tráng, vẻ mặt uy nghiêm bước ra.

Quân Mộc Hề đã từng gặp Ngô bá bá, lập tức nhận ra ông ta, ngoan ngoãn chào hỏi.

Tuy Ngô Minh đã qua tuổi bất hoặc (40 ấy), nhưng khí thế không hề suy giảm, khuôn mặt uy nghiêm càng tăng thêm dáng vẻ túc sát từ nhiều năm trước, đúng chuẩn dáng vẻ của một ông chú đẹp trai nhưng lãnh khốc vô tình.

“Ôi chao! Mau thu lại dáng vẻ nghiêm túc đó của ngươi đi, đừng doạ con trai ta!” Quân Nhiên bên cạnh không nhìn được, cái dáng vẻ của lão này vẫn y vậy, vẻ mặt như thể muốn ăn thịt một trăm đứa nhỏ.



Ngô Minh nhìn ông, vẻ mặt thoáng thả lỏng, khẽ cười cười, còn gật đầu với Quân Mộc Hề.

Khoé miệng Quân Mộc Hề run rẩy, cảm giác càng kinh khủng hơn là thế nào.

Quân Nhiên cùng tướng quân uống trà trò chuyện. Hai vị trưởng bối nói nói cười cười ôn lại chuyện cũ. Chỉ có cậu là hơi nhàm chán, nói một tiếng với Quân Nhiên rồi tự đi dạo trong phủ tướng quân.

Phủ tướng quân không tráng lệ huy hoàng như Quân phủ, cách trang hoàng tương đối đại khí nhưng gọn gàng, loáng thoáng còn thấy cả chút túc sát trên chiến trường. Hạ nhân cũng chẳng có mấy người, có thể thấy Ngô tướng quân là người tương đối đơn giản.

Cậu đi dạo rồi vô thức bước đến rừng trúc trong hậu viện, cây thuý trúc ướt át, trong không khí còn ẩn ẩn mùi hương của trúc khiến người ta thật thoải mái.

Quân Mộc Hề hít hít mũi, vẻ mặt có chút say mê, dường như nhớ tới rừng cây nhỏ sau núi ở Đại Phật Tự, còn cả bóng dáng cao lớn đạm nhiên ngồi xếp bằng trong rừng cây bên dòng suối nhỏ, rồi càng cảm thấy không thú vị. Cậu quá nhớ hòa thượng, cũng nhớ Đại Phật Tự, dù sao từ lúc đi vào thế giới này, đây là lần đầu tiên cậu xa Mộ Bạch lâu như thế, cũng là lần đầu tiên rời khỏi Đại Phật Tự thời gian dài như thế. Nơi đó coi như ngôi nhà thứ hai của cậu mà.

Bước vội vàng trở về đại sảnh, thấy Quân Nhiên đã đứng dậy nói gì đó với tướng quân, hai mắt cậu sáng ngời, có thể đi về rồi sao?

Quân Nhiên lạnh mặt, vừa nói gì đó với Ngô Minh, vừa thấy Quân Mộc Hề hai mắt tỏa sáng chạy tới, sắc mặt càng lạnh hơn.

Quân Mộc Hề hơi sợ bước chậm lại, không biết cha mình làm sao nữa, lúc nãy cậu đi ra ngoài không phải vẫn ổn sao?

“Tình cảm hai đứa tốt thật đấy, một người thì ngày nhớ đêm mong, một người thì vội vã tới tận cửa!” Quân Nhiên âm dương quái khí nói giận dỗi nói, dù đã qua hơn nửa tháng, nhưng ông vẫn chưa chấp nhận được việc con trai mình vừa trưởng thành đã bị người ta bắt cóc mất, vẫn cứ âm thầm hờn dỗi như trước.

Tướng quân bên cạnh chợt tươi cười, bắt đầu an ủi cha Quân đang giở tính trẻ con.

Quân Mộc Hề mở to đôi mắt đào hoa, không tin nổi nghe ngóng, ý cha cậu là… hòa thượng tới?

Chỉ thấy một bóng dáng đĩnh bạt quen thuộc đang chậm rãi bước từ bên ngoài vào, một thân tố y, tay cầm Phật châu, biểu cảm lãnh đạm, nhưng ánh sáng trong mắt lại khiến người ta say mê.

Quân Mộc Hề vui vẻ cười toe toét, chạy nhanh tới chỗ Mộ Bạch rồi bổ nhào vào ngực người đàn ông. Mộ Bạch khẽ mỉm cười xoa đầu cậu. Đã một thời gian dài không gặp bé cưng, hắn nhớ cậu vô cùng, hôm nay thật sự không nhịn nổi nên đã gọi người tra xét tra hành trình của họ rồi lập tức đến đây.

Hai vị ngồi một bên như hổ rình mồi nhìn hai người này tình chàng ý thiếp (chủ yếu là cha Quân), Mộ Bạch lúc này mới buông lỏng tay, ho nhẹ hai tiếng.

“Không báo trước cho Ngô tướng quân là tại hạ sai, cố ý mang theo chút lễ mọn tới hỏi thăm tướng quân.” Hắn gọi người mang lên một chiếc hộp gỗ dài, niên đại có vẻ hơi xa, trông cũng hơi cũ. Ngô Minh nhận lấy rồi mở ra, vừa thấy, vẻ nghiêm túc lập tức hòa hoãn, đúng là bảo kiếm ông vẫn luôn muốn có mà không đạt được.

“A, nhà ngươi đúng là khéo léo.” Quân Nhiên nhìn cái lão kia đã bị một thanh bảo kiếm mua chuộc, quả thực hận sắt không thành thép, giọng điệu cực kỳ khó chịu.

“Nhạc phụ đại nhân đừng giận, mấy quyển sách cổ này cũng là ta ngẫu nhiên có được, nghĩ nhạc phụ đại nhân nhất định sẽ thích, cho nên hôm nay cố ý mang đến cho ngài.” Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Bạch mỉm cười, lại bảo người mang lên một cái hộp nhỏ.

Quân Nhiên miễn cưỡng nhận lấy, cũng đã nguôi giận, vội vàng xem bên trong, ngay cả cái xưng hô nhạc phụ đại nhân này cũng chưa để ý, có lẽ là cố ý bỏ qua. Những người quen thuộc với Quân Nhiên đều biết, sưu tập sách cổ, quan khán các loại kỳ văn dị lục chính là việc ông thích nhất.



Mấy người hàn huyên một lát, lúc này Mộ Bạch mới nói ra mục đích cuối cùng của hắn, “Nhạc phụ đại nhân, lần này ta đến là vì trong chùa đã tiếp nhận một vài nhiệm vụ, vừa lúc thích hợp để bé Hề theo ta học tập, cho nên ta đến đón em ấy về.”

Quân Nhiên híp mắt nghe hắn nói xong, ông dùng ngón chân cũng biết mục đích của tên này, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, “Được rồi, các ngươi về thì về, nhưng Mộ Bạch, hôn kỳ của ngươi và Hề Nhi còn chưa định, cho nên các ngươi còn chưa chính thức trở thành đạo lữ, chịu khó suy xét cẩn thận hành động của mình đi!” Đây là đang biến tướng cảnh cáo Mộ Bạch, trước khi kết hôn đừng bắt nạt con ông. Quân Nhiên nhìn gương mặt thong dong đạm nhiên kia, lại nhìn con trai mình đang có vẻ vô cùng hạnh phúc, đột nhiên cảm giác hết thảy đều vô lực. Nhanh chóng xua tay bảo chúng đi, mắt không thấy tâm không phiền.

Mộ Bạch mỉm cười, nhìn Quân Mộc Hề bên cạnh rồi trịnh trọng gật đầu, “Nhạc phụ đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ suy xét kỹ càng trước khi làm việc.” Hắn còn nhấn mạnh hai chữ làm việc, giống như đang thật sự trịnh trọng hứa hẹn.

Quân Nhiên thật sự lười nhìn họ ngọt ngấy dính lấy nhau, dùng tốc độ nhanh nhất bảo Mộ Bạch đưa Quân Mộc Hề về Đại Phật Tự.

“Có nhớ phu quân không?” Mộ Bạch vừa xuống xe ngựa đã kéo Quân Mộc Hề về phòng.

Vốn Quân Mộc Hề muốn thoải mái thừa nhận là cậu nhớ hắn muốn điên rồi, nhưng vừa nghe thấy hòa thượng tự xưng phu quân, mặt lại đỏ lên, ấp úng nói không nên lời.

Hai người về tới chỗ ở ban đầu, Mộ Bạch nào còn lãnh đạm thong dong như khi đối mặt với nhạc phụ đại nhân nữa, giờ hắn chỉ như một tên mao đầu tiểu tử, đè Quân Mộc Hề lên ván cửa hôn mãnh liệt. Đã lâu không được chạm tới cảm xúc mềm mại ướt át khiến hắn say mê này, môi bé cưng vẫn mềm mại đáng yêu như vậy.

“Sao không nói gì? Phu nhân thì ngày đêm đều nhớ phu nhân.” Người đàn ông hôn cậu tới mức thở hồng hộc, nhiệt khí phun trào bên vành tai, ngữ khí bỗng nhiên trở nên ái muội, “Nhớ đến mức không thể ngủ nổi.”

“Ưm… sư phụ…” Quân Mộc Hề luôn không chịu nổi khi hòa thượng nói lời cợt nhả, mặt đỏ tai hồng dụi đầu vào ngực hắn, giọng nói cũng mềm nhũn. “Nhớ… ngày nào cũng nhớ…”

“Ngày nào cũng nhớ? Vậy mỗi ngày phu nhân nhớ những gì nào, không nói rõ ràng thì sao phu quân vui được.” Mộ Bạch cố ý chơi xấu nhéo nhéo cặp mông nhỏ mềm mại đã lâu không được sờ, xúc cảm càng ngày càng tốt.

Quân Mộc Hề biết hắn đây là biết rõ còn cố hỏi, hung hăng lườm hắn xong lại mềm mại nói “Nhớ sư phụ…”

“Sư phụ? Hửm?”

Mặt Quân Mộc Hề lại bỏ bừng, khẽ gắt hắn, “Nhớ phu quân, được chưa!” Lại có hơi thẹn quá thành giận giẫm lên chân hòa thượng, đồ hòa thượng thối, biết cậu hay ngại mà cứ thích trêu đùa.

“Được, không trêu em nữa. Thời gian này có ngoan ngoãn uống thuốc ta cho em không?” Mộ Bạch nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ hồng thấu, trong mắt tràn đầy ý cười.

Vừa nghe câu này, cậu giống như lại ngửi thấy cái mùi kinh khủng kia, mũi nhỏ nhăn lại, vẻ mặt bất mãn, “Thuốc đó khó uống lắm! Sao trên thế giới này lại có thứ đắng vậy chứ!” Quân Mộc Hề thấy người đàn ông nhướng mày, không tình nguyện nói tiếp, “Uống uống, mỗi ngày đều ngoan ngoãn uống.”

Người đàn ông khen thưởng hôn hôn trán cậu, “Vậy có ăn mứt quả không?”

 

------oOo------

 
Bình Luận (0)
Comment