Buổi triển lãm tranh cá nhân đang đến gần, Bùi Hề Nhược đã nhận lời mời phỏng vấn với một tạp chí nghệ thuật nào đó, hiện giờ trên mạng, có rất nhiều cuộc thảo luận về cô.
Có người hâm mộ với cô vì có nhan sắc, tài năng và gia thế, sinh ra đã ở vạch đích. Cũng có một số ý kiến chỉ trích, cho rằng cô bốc đồng, rõ ràng đi theo con đường nghệ thuật, nhưng lạ đi theo con đường của người nổi tiếng trên mạng, điều này không thực tế chút nào.
Đương nhiên chuyện gì cũng có mặt trái của nó.
Ví dụ, một vài người nổi tiếng trên mạng thường ngày hay tương tác với cô trên Weibo đã nói với nhau trong group kín: Cười chết mất, rõ ràng là người nổi tiếng trên mạng, nhưng một mực muốn dán cái mác họa sĩ lên, cũng không biết nhìn lại bản thân là đang vẽ cái gì.
Cuộc trò chuyện này, không tới một giờ đã truyền đến tai Bùi Hề Nhược.
Cô một chút cũng không tức giận, xét cho cùng, giới võng hồng này tình bạn thật sự thì rất hiếm, chơi cùng hội với nhau chủ yếu là do có chung quan điểm. Ngày thường ở trên Weibo sẽ kiểu “tôi đăng bài, bạn vào thả tym tương tác”, nhưng sau lưng có thể là cả một group nói xấu.
Tuy nhiên, điều này cũng nhắc nhở cô rằng, cô nên lọc dần bạn bè trong danh sách.
Tài khoản WeChat của Bùi Hề Nhược hầu như lúc nào cũng trong trạng thái đầy bạn, cứ mỗi lần muốn thêm người nào đó, lại phải xóa bớt người khác đi.
Nhưng những người thường xuyên liên lạc lại không có mấy, nên cô chỉ lướt xuống danh sách bạn bè một chút, tùy tiện đã có thể xóa được hàng tá người. Ngay cả mấy hội chị em râu ria có liên quan cũng bị cô thẳng tay xóa đi.
Xóa xong, bỗng nhiên lại có cảm giác buồn bã mất mát, “Haizz.”
Phó Triển Hành hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Em đã rời khỏi mấy nhóm ăn dưa hóng chuyện bát quái rồi.” Bùi Hề Nhược đặt điện thoại xuống, ôm cổ anh.
Lúc này đêm đã về khuya, hai người đều đã tắm rửa, nhàn nhã ngồi trong thư phòng.
Như thường lệ, cô lướt Weibo và chơi game, trong khi anh đọc sách, xử lý công việc.
Phó Triển Hành thuận thế đứng dậy, đem cô bế lên đi vào phòng ngủ, “Không muốn rời khỏi sao?”
Bùi Hề Nhược treo ở trên người anh, chân đung đưa, “Cũng có một phần, nếu ở trong mấy nhóm đó, thỉnh thoảng có thể nghe mấy chuyện bát quái. Tuy nhiên mấy chuyện đó đều không liên quan đến em, không nghe cũng tốt.” Có rất nhiều gương mặt mới trong nhóm, cô đều không quen biết.
“Nghĩ kỹ lại thì, sau khi gả đến Bình thành, cô không quen thêm người bạn nào.” Cô cụng đầu vào trán anh, “Anh phải chịu trách nhiệm đó.”
Phó Triển Hành một tay đỡ cô, tay kia giữ lấy cẳng chân đang đung đưa kia, giọng nói trầm xuống một chút, “Ồ, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
“Chịu trách nhiệm thế nào?” Cô đặt hai tay lên vai anh, rất có hứng thú hỏi.
Đáng tiếc, người đàn ông vẫn chưa trả lời ngay lập tức.
Anh ôm cô trở lại phòng ngủ, cúi người xuống.
Cô nằm xuống trên giường, đang thấy thoải mái dễ chịu định chui vào trong chăn, chân đột ngột bị tóm lấy rồi nâng lên, đặt lên vai người đàn ông, “Lại nữa sao?!”
Phó Triển Hành nhìn qua vai cô, dùng lòng bàn tay vuốt ve bắp chân cô rồi nhẹ nhàng ấn xuống, “Hôm nay còn sớm.”
Cô lập tức chỉ ra điểm không đúng, “Tối qua muộn thế rồi, cũng chẳng thấy anh “không làm”.”
Không biết lời nói đó đã làm người đàn ông động tình, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, không nói một lời mà hôn xuống.
Ngón tay cô đột ngột siết chặt.
—
Sau đầu xuân, mặt trời lặn càng ngày càng muộn.
Hôm nay có một buổi tụ tập bạn bè, Bùi Hề Nhược ra khỏi phòng tranh, được Phó Triển Hành đưa đi.
Khi đến nơi, cô mới phát hiện, nơi này náo nhiệt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, có những người cô hoàn toàn không quen biết, còn mấy người bạn như Yến Lễ, Khi Nhan, Từ Triều Sinh, đều đã đến.
Sau khi Phó Triển Hành thấp giọng nhắc nhở, Bùi Hề Nhược chuẩn xác “nhận ra” từng người.
Khi Nhan vẫn là dáng vẻ của mỹ nữ dịu dàng, nhưng, so với lần trước gặp mặt, lần này bụng cô ấy đã to hơn chút.
Cô đã đoán được, đôi mắt không khỏi sáng ngời.
Giây tiếp theo, suy đoán này liền được chứng thực, Khi Nhan gật đầu với cô với một nụ cười nhẹ.
“Chúc mừng cậu nha! Thảo nào dạo này không thấy cậu chơi game.” Cô cười.
Khi Nhan liếc nhìn xung quanh, thấp giọng nói, “Thật ra tớ vẫn chơi lén, lát nữa tớ sẽ cho nick.” Phải dùng tài khoản phụ, bằng không, Yến Lễ sẽ phát hiện mất.
“Ồ, thông minh đấy.”
Bên này mọi người còn hàn huyên tâm sự, bên kia, lại có người khoan thai tới muộn, được phục vụ đưa tới.
Bùi Hề Nhược còn chưa ngẩng lên, đã nghe thấy tiếng gọi to từ phía xa, “Anh Hiện!”
Theo âm thanh tiếng gọi, là một đôi nam nữ dung mạo xuất chúng, người đàn ông anh tuấn phong lưu, người phụ nữ thì xinh đẹp tươi sáng, đứng cùng một chỗ, thật sự rât đẹp đôi.
Sau khi chào hỏi, Bùi Hề Nhược biết được tên của bọn họ.
Lương Hiện và Minh Tự.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khi chơi bài với nhau, mọi người dần trở nên quen thuộc, Minh Tự xuất thân là một đại tiểu thư, Khi Nhan thì là tiểu mỹ nhân ôn nhu, và họ đều rất hợp nhau.
Bùi Hề Nhược tham gia vào một nhóm group cùng họ, trên đường về nhà, liên tục kiểm tra tin nhắn trên điện thoại di động của mình.
Sau khi tắt màn hình, mới phát hiện, trong vô thức, ba người đã hẹn nhau đi đến mấy địa điểm.
“Phó tổng à,” cô đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên, “Anh cố ý đúng không?”
Anh nhìn xuống, “Gì cơ?”
Bùi Hề Nhược cười, “Giúp em quen biết thêm mấy người bạn.”
“Nếu nói chuyện không hợp thì cũng không cần phải miễn cưỡng” Phó Triển Hành hôn cô.
“Nói chuyện hợp lắm, vô cùng hợp.” Bùi Hề Nhược có chút hưng phấn mà giơ màn hình di động lên, lướt qua lịch sử trò chuyện, trước mắt đều là hình ảnh, “Mấy cậu ấy giới thiệu cho em mấy chỗ rất hay ho, ngày mai bọn em sẽ đi tới đó.”
Phó Triển Hành quét mắt qua, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng.
—
Địa điểm tốt mà Minh Tự và Khi Nhan giới thiệu được gọi là “PARROT”, là một câu lạc bộ võ thuật tổng hợp.
Ngày đầu tiên, ba người cùng nhau đến đây, mỗi người một vẻ đẹp và phong cách riêng, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Lúc sau, Khi Nhan phải trở về Thân Thành, ba ngày sau đó, Bùi Hề Nhược vẫn ở câu lạc bộ cùng Minh Tự.
Đây là nơi mà Lương Hiện đầu tư, có Minh Tự ở đây, dù nơi này có đông đến đâu, hai người vẫn được ngồi trên ghế VIP ở trên cao, quan sát với góc độ đẹp nhất.
Nhìn rõ đến mức, trong lúc trận đấu bắt đầu cũng thấy được mồ hôi trên bắp thịt của các vận động viên.
Minh Tư vốn dĩ ban đầu không có hứng thú với MMA, là sau khi kết hôn mới dần dần biết đến nó, cũng có một tuyển thủ mà cô hâm mộ. Bùi Hề Nhược thì nông cạn hơn nhiều, cô đơn giản chỉ là thích ngắm những người đàn ông đẹp trai, khỏe mạnh, cao ráo, đặc biệt là khi họ đấu nhau.
* MMA: Mixed martial arts đôi khi còn được gọi với cái tên đấu lồng, là một môn thể thao đối kháng toàn diện, dựa trên các đòn đánh, vật lộn, và chiến đấu trên mặt đất, được kết hợp từ nhiều môn thể thao đối kháng cũng như võ thuật trên khắp thế giới.“Thật là đẹp mắt, dáng người của bọn họ cũng thật dũng mãnh.” Cô nói vậy với Phó Triển Hành, khóe mắt và biểu cảm đều tràn ngập sự hưng phấn.
Nhiều ngày sau, Bùi Hề Nhược vẫn còn hối hận, sao mình lại nói ra câu này.
Về đến nhà, giày còn chưa kịp tháo, đã bị người đàn ông chặn ngang bế lên, trực tiếp ném thẳng xuống sô pha.
Thật ra, mấy ngày nay, dưới sự cầu xin van nài của cô, anh đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nhưng Bùi Hề Nhược còn chưa thích ứng được mấy ngày, lại đột nhiên đã nhận ra có sự thay đổi lớn.
Người đàn ông chống người ở phía trên cô, ánh mắt sâu thẳm, như đang đè nén điều gì đó.
Cô ý thức được sự nguy hiểm, theo bản năng đẩy anh ra, lại bị anh đè lại giữ cổ tay và ấn vào thành ghế sofa.
Sau đó, mới nhận ra được, trước đây anh thật sự đã rất kiềm chế.
Hôm nay toàn bộ đã buông thả, cũng gần như là trả đũa, chiếm hữu cô hết lần này đến lần khác.
Mới đầu cô còn vỗ vỗ vai anh, dịu dàng hỏi, “Phó tổng, có phải công việc không thuận lợi hay không? Không thuận lợi cũng…… A!”
Những lời dịu dàng này, không những không có tác dụng mà còn tác động xấu.
Trước giờ một người đàn ông luôn bình tĩnh và tự chủ như anh, nay bỗng nhiên mất khống chế, để lại hậu quả vô cùng hủy diệt.
Sau khi cô liên tục xin tha, anh mới hơi ngừng lại, giọng điệu rất nặng nề. “Lúc ở cổng vào câu lạc bộ, là ai đang tìm em?”
Ai cơ?
Đầu óc cô mơ hồ, thật lâu mới sáng tỏ: “Là một tuyển thủ……”
“Anh ta cầm di động của em.” Anh lần thứ hai dùng sức.
“Vâng, thêm em vào WeChat.” Cô không còn thời gian để suy nghĩ, hỏi gì liền trả lời nấy.
“Thêm Wechat?”
Cô liều mạng lắc đầu, nước mắt như cố trào ra, “Không thêm, không thêm, sau này chỉ có anh, một mình anh thôi.”
—
Dựa vào mấy lời ngon tiếng ngọt, Bùi Hề Nhược rốt cuộc cũng tránh được đại nạn lần thứ ba.
Sau khi kết thúc liền bị ôm đi tắm, cô mệt đến một ngón tay cũng không thể nhúc nhích, đi ngang qua phòng để quần áo, qua tấm gương lớn, trong vô thức, cô vẫn quay đầu liếc nhìn.
Cô trong gương trông thật nhu nhược đáng thương.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Được thả vào bồn tắm ấm áp, dây thần kinh vốn đã mệt mỏi của Bùi Hề Nhược lại lần thứ hai căng thẳng, sau đó, mới chậm rãi thả lỏng.
Phó Triển Hành lấy một quả cầu đựng tinh dầu cô thường dùng cho vào nước. Trong không khí, từ từ tràn ngập vị ngọt thanh của hương vải, nước chuyển sang màu hồng nhạt.
Lúc này, ngay cả khi áo sơ mi của người đàn ông xộc xệch, không còn chỉnh tề, anh vẫn toát ra khí chất của một quý ông trầm lặng từ trong cử chỉ, khiến người ta khó mà có thể liên tưởng đến hành vi vừa rồi là của cùng một người.
Bùi Hề Nhược tâm sinh sợ hãi, không kìm được mà co người lại, lại bị anh kéo qua.
Cô sợ tới mức liên tục lui về phía sau, “Đừng, đừng mà.”
“Xóa người kia chưa?” Anh thấp giọng hỏi.
“Chưa ——” cô làm gì có thời gian chạm vào di động.
Dứt lời, Bùi Hề Nhược mới phản ứng lại, đây là cái bẫy, vội vàng chuyện chủ đề, “Chồng à, cái người anh nói, vốn dĩ em đâu có thêm vào.”
Phó Triển Hành tầm mắt ngừng ở nụ cười nịnh nọt của cô, không phản ứng gì trước từ “chồng”mà cô gọi, chỉ nói, “Lát nữa xóa đi.”
“…… Vâng.” Vẫn không thể thoát khỏi mắt anh.
Thật ra, Bùi Hề Nhược nếu có thêm người kia cũng chẳng phải do ham mê sắc đẹp, rốt cuộc, cô đã có một vị tuyệt sắc ở trong nhà rồi, sao có thể bị thu hút bởi đối tượng khác được.
Chỉ là hai ba năm nay cô chưa có hứng thú thật sự với chuyện gì, nhìn thấy các tuyển thủ đấu MMA, bỗng nhiên niềm hứng thú như vỗ òa. Lúc đó mới tùy tiện đồng ý, dự định tìm hiểu một chút về bộ môn này.
Nghĩ kỹ lại, hình như có gì đó không ổn.
Nếu Phó Triển Hành thêm một người phụ nữ xa lạ như thế này, cô tất nhiên cũng sẽ không vui.
Tuy nhiên, hành vi của anh đêm nay vẫn là không thể tha thứ.
Bởi vì khi cô tức giận, cô sẽ không bao giờ thèm muốn vẻ đẹp của anh nữa. Nhưng anh đã lật tẩy cô hết lần này đến lần khác, lại đem cô lăn qua lộn lại, dùng hình thức không thể miêu tả đó để trừng phạt.
Hiện tại nơi đó của cô vẫn còn đau.
Nghĩ đến đây, Bùi Hề Nhược dùng sức véo cánh tay anh, “Phó Triển Hành, anh thật đáng sợ.”
Trước kia, cô nghe chính anh thẳng thắn nói, tính cách anh có mặt trái ngược và tiêu cực, nhưng cô chưa từng nghiệm qua, thế cho nên không có cảm xúc thực sự. Hôm nay mới biết, chuyện anh nói không phải là nói giỡn.
Tính chiếm hữu của anh đối với cô, tùy thời điểm sẽ có lúc phát tác một cách không kiềm chế được.
Người đàn ông nhắm mắt, nhẹ hôn cô.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh không ngụy biện, “Ừ.” Anh cố kiềm chế đã ba ngày, nhìn cô vui vẻ nhắc đến những người đàn ông khác, cuối cùng sợi dây bình tĩnh cũng đứt.
“Về sau anh sẽ chú ý, nhưng mà,” anh ngừng lại, “có lẽ vẫn không thể kiềm chế được.”
Bùi Hề Nhược nghe câu trước còn tốt, đến câu sau, lại trừng lớn mắt, “Vậy nếu anh lại không khắc chế được thì phải làm sao bây giờ?”
“Em chạy nhanh hơn một chút.” Anh chỉ có một câu trả lời.
Bùi Hề Nhược lại trừng mắt nhìn anh, “Vậy thà nằm thẳng ra cho anh làm còn tốt hơn.” Ít nhất, còn có thể sảng khoái một chút, đêm nay anh cũng không thật sự làm cô quá đau. Chạy thì chỉ có mệt.
Vả lại, khẳng định cô chạy không thoát, đến lúc đó uổng phí sức lực, còn dậu đổ bìm leo. Giữa cái mất và được này, cô vẫn sẽ cân nhắc cẩn thận.
Anh nhéo gương mặt cô, “Nói chuyện nghiêm túc chút đi.”
Cô thật ra lại có hứng thú, tiến về phía trước, đuôi mắt lộ ra ý cười, “Phó tổng, anh đây là dám làm mà không dám nghe nha, giả vờ đứng đắn cái gì chứ, vừa rồi anh làm gì với em, đã quên ngay rồi sao?”
Anh thuận thế hôn lấy cô, “Không phải giả vờ đứng đắn.”
Mà là anh không muốn nghe. Bởi vì nó sẽ lại phá vỡ khả năng tự chủ của anh mất.
—