Môi Đỏ

Chương 72.2

Sau khi ngủ một giấc, Giản Tinh Nhiên quyết định phấn chấn trở lại.

Cô cố tình khiến mình bận rộn như một con quay, mỗi ngày không phải đi họp thì chính là đi công tác. Sau một thời gian, đừng nói đến tổn thương đêm hôm đó đã sớm lành lặn mà ngay cả trên đời có một người tên là Tùy Tự cô cũng không nhớ nổi nữa.

Mặc dù cũng có một số trường hợp ngoại lệ.

Chẳng hạn như, thỉnh thoảng sẽ nghe được tên anh từ một số đối tác kinh doanh hay là người lớn trong nhà gọi điện cho cô nói họ đang ở chỗ của anh, hỏi cô có muốn qua chơi không…vv. Cũng may là cũng không có chuyện gì lớn.

Cô chỉ thoáng thất thần một giây, sau đó dứt khoát quay lại với công việc.

Nháy mắt đã tới tháng tư rồi, nhiệt độ dần dần nóng hơn.

Sau giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, Giản Tinh Nhiên trang điểm lại một chút rồi chuẩn bị tiếp đón các đối tác kinh doanh.

Cô không thích trang điểm lắm, nhưng đáng tiếc là ngoại hình của cô nhìn khá là dịu dàng, ngọt ngào nên chỉ có thể trang điểm vào làm cho bản thân tăng thêm chút khí thế.

Rõ ràng trước đó một giây vừa phàn nàn việc trang điểm phiền toái, một giây sau, khi hai bên bước vào phòng họp, cô rất bất ngờ khi nhìn đại diện của bên kia. Giản Tinh Nhiên rất hối hận vì vừa rồi không trang điểm đậm thêm chút nữa.

Nhưng cũng không sao cả, ngay cả khi không kẻ mắt, cô cũng có thể xử lí được cuộc họp này.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nghĩ đến đây, “Nữu Hỗ Lộc”·Tinh Nhiên nở một nụ cười không hề giả trân chút nào, thậm chí chủ động đưa tay tới: “Tùy tổng, xin chào.”

*“Nữu Hỗ Lộc”·Tinh Nhiên: Là họ của nhân vật Nữu Hỗ Lộc Thị Chân Hoàn trong bộ phim Chân Hoàn Truyện. Ý ở đây là muốn gia tằng thêm sự uy nghiêm, cao ngạo.

Tùy Tự hơi kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng mỉm cười: “Xin chào.”

Hai người nhẹ nhàng bắt tay nhau, rồi lặng lẽ tách ra.

Đi về chỗ ngồi, mặt ngoài Giản Tinh Nhiên rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại hồi hộp muốn chết đi được.

Hơn một tháng không gặp, khí chất của người này càng thêm đào hoa, cái liếc nhìn vừa rồi suýt nữa đánh tan tâm lí phòng ngự mà cô đã xây dựng.

—Bình tĩnh, bình tĩnh, sự thật là anh rất đẹp trai, chính mình bị mê hoặc một giây là điều rất bình thường.

Cho dù là một con chó xinh xắn thì cô cũng nhìn thêm vài lần mà.

Điều này không thể hiện cho cái gì cả.

Sau khi tẩy não nhiều lần, Giản Tinh Nhiên hít một hơi thật sâu, nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện, vẫn là không nhịn được thở dài: “Nghiệt duyên mà.”

Thật sự có rất nhiều điểm trùng hợp giữa cô và Tùy Tự.

Mặc dù lúc đầu, cô gần như thét lên trong lòng cầu xin sự giúp đỡ của ông trời. Nhưng lúc này, cô chỉ cảm thấy ông trời sẽ không buông tha cho cô.

Trùng hợp nhiều thì có lợi ích gì chứ?

Ngay cả khi viết thành một quyển sách thì kết cục cũng không phải là Happy Ending.

Giản Tinh Nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của mình, nhẹ nhàng gật đầu với người đang diễn tập trên sân khấu: “Có thể bắt đầu rồi.”

Quá trình họp diễn ra rất nhanh chóng, hai bên không có ý kiến gì, từng người đều kí tên đóng dấu vào hợp đồng.

Sau khi kết thúc, Giản Tinh Nhiên đứng dậy rời đi.

Sau khi ra ngoài, không ngờ lại đụng phải anh ở thang máy.

Người đàn ông đứng cạnh của sổ, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại.

Vị trí này hơi lệch một chút, không có người khác đợi ở đây, giống như là vận mệnh thật “Tri kỷ”, cố ý lưu lại một chỗ cho họ ôn lại chuyện xưa.

Giản Tinh Nhiên chỉ dừng lại một giây, rất nhanh đi về phía trước nở một nu cười: “Tùy tổng còn chưa đi, có việc gì à?”

Cô mặc một chiếc váy đen tinh xảo, trong mắt tràn ngập ý cười thương mại tiêu chuẩn, phảng phất như thể hai người họ chỉ là đối tác gặp mặt lần đầu kí hợp đồng, mà cô xuất phát từ địa vị chủ nhà bày ra sự nhiệt tình, mới mở lời trước để nói chuyện.

“Không có gì.” Tùy Tự rất phối hợp với thái độ của cô, lịch sự cười lại: “Chỉ là ông Trần nhờ tôi hỏi hộ một câu, sao gần đây em không đi thăm ông ấy?”

Một câu khiến cô không thể tiếp tục giả vờ làm người lạ được nữa.

Hơn nữa anh còn chọc trúng điểm chột dạ của Giản Tinh Nhiên.

Ông Trần chính là trưởng bối của hai người, là bạn thế gia kết giao với gia đình Tùy Tự, coi như ông cũng nhìn Tùy Tự lớn lên. Giản Tinh Nhiên là học trò đắc ý nhất mà ông Trần dạy ở Đại học Bình Thành, quan hệ của thầy trò hai người rất tốt.

Lần trước ông Trần có gọi điện bảo cô đến chơi, nhưng nghe nói Tùy Tự cũng đang ở đấy, cô vội vàng tìm cớ lấy lệ không qua.

Vốn cô định tìm cơ hội một mình đến thăm thầy, kết quả công việc bận quá, cô hoàn toàn quên mất chuyện này.

Cô lấy lại bình tĩnh: “A, lần này bận xong tôi sẽ đi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đúng lúc thang máy đến rồi, vẻ mặt Giản Tinh Nhiên giãn ra, đưa tay làm động tác mời: “Tùy tổng, không tiễn.”

Giọng điệu bình thản, trên mặt kém chút nữa thì hiện dòng chữ: “Vị tiên sinh này, mời ngài đi cho, chúng ta không thân.”

Tùy Tự không chút nghi ngờ, sau khi anh tiến vào thang máy, cô vẫn sẽ đứng chờ ngoài cửa như cũ.

Thật lâu sau, anh nhẹ gật đầu: “Em đi trước, tôi chờ lượt sau.”

Giản Tinh Nhiên cũng không từ chối, bước vào thang máy và ấn nút đóng cửa.

Có hai nhân viên cố tình chọn thang máy ít người này, vừa đi vừa cười đùa, đúng lúc gặp cảnh này, không hẹn mà cùng im lặng.

Làm sao vậy, thang máy này, không chứa thêm được hai người họ sao?

Hôm nay, Tùy Trừng cảm nhận được rõ ràng tâm trạng anh cô không tốt lắm.

Cô kìm chế vui sướng trong lòng, ho nhẹ một cái, cố ý hỏi: “Anh, anh đồng ý hẹn Giản tổng giúp em rồi, anh đã hẹn chưa?”

Tùy Tự nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Sốt ruột thì tự mình hẹn đi.”

Tùy Trừng thật vất vả mới không cười ra tiếng.

Giọng điệu này, thái độ này vừa nhìn là biết anh bị quả đắng* rồi

Ăn quả đắng*: chỉ sự khuất phục, nhận thua.

Khoảng hơn tháng trước cô có chuyện nhờ vả thì anh cô tỏ thái độ chiếu lệ, còn bây giờ thì sao? Không chỉ giả vờ hỏi liệu cuộc phỏng vấn có được thực hiện một cách tự nhiên hay không, mà còn bày tỏ rằng anh ấy có thể giúp đỡ.

Tưởng cô ngốc chắc?

Chắn chắn là có chuyện gì với Giản tổng rồi.

Bộ não nhanh chóng vận động, đương nhiên Tùy Trừng không thể bỏ qua cơ hội tốt này được, cô năn nỉ mãi, rồi ngẩn người khi biết hết sự việc từ miệng Tùy Tự.

Nó gần giống với điều mà cô đã đoán mò.

Lập tức cô cảm thấy rất khoái chá. Ai có thể nghĩ rằng anh trai hơn 20 năm luôn làm theo ý mình của cô lại có thể cầm kịch bản “Yêu mà không biết”, đối phương lại là một nữ cường nhân, có sự nghiệp riêng, muốn theo đuổi lại, sợ là không hề dễ dàng đâu.

Nghĩ đến đây, Tùy Trừng nửa xem náo nhiệt nửa tò mò hỏi: “Lại nói, anh làm thế nào mà phát hiện bản thân thích chị ấy vậy?”

Câu nói khiến anh nhớ lại kí ức lúc trước, Tùy Tự có chút hơi thất thần.

Không nhớ rõ là bắt đầu từ khi nào. Có lẽ, ngay từ khi nhận được vé xem hí kịch, anh đã cảm nhận được một chút gì đó rồi.

Sau đó, cả hai hầu như không gặp nhau, anh thường sẽ nhớ tới cô.

Thỉnh thoảng nghe người khác nói chuyện về một đội bóng nào đó thể hiện rất xuất sắc trong một cuộc so tài nào đó, hoặc cuối tuần ở nhà chọn phim ảnh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên cùng là “Tiểu thuyết”. Dường như chỉ cần một kích thích nhỏ,  trong lòng anh liền nảy sinh ý định ra ngoài tìm cô.

Nhưng tất cả lại được kìm chế lại.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Rốt cuộc thì anh không tiếp nhận lời tỏ tình của cô, nhưmg lại muốn ở chung trò chuyện với cô như trước kia, nghĩ như thế nào cũng thấy anh quá đáng.

Bước ngoặt của sự việc là vào ngày hôm đó, Tùy Tự đến thăm ông Trần như thường lệ, lại bị hỏi tại sao không đến cùng Giản Tinh Nhiên.

Giống như chỉ là nói ra một câu bình thường, không có chút tâm tư gì. Anh dựa vào hành lang, suy nghĩ một chút: “Cô ấy rất bận, chú có muốn gọi điện hỏi cô ấy một chút không?”

Ông Trần liếc nhìn anh một cái, sau đó ông gọi thật.

Trong khi chờ cô nghe điện thoại, trong lòng Tùy Tự hơi căng thẳng, ngay cả tư thế buông thả anh cũng thu lại. Anh nghe rõ tiếng tim đập trong lồng ngực, tựa như muốn bắn ra, không khỏi buồn cười, đã lâu rồi anh không có căng thẳng như thế này.

Sau khi nói chuyện một lúc, ông Trần cười ha hả nói: “Được rồi, vậy cháu mau tới đây đi, ta bảo A Tự trễ một chút thì đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

Trong lòng anh thả lỏng, thay đổi tư thế chóng đỡ cơ thể, đang định nói chuyện thì giây tiếp theo liền thấy Ông Trần  hơi nhíu mày: “Hả? Vậy sao vừa rồi cháu không nói?”

Vẻ mặt anh thoáng cứng đờ.

Hình như đầu dây bên kia trả lời câu hỏi là “Đã quên”, ông Trần giả vờ oán trách vài câu, cuối cùng cúp điện thoại.

Tùy Tự đã biết trước kết quả, cười nói: “Chắc cô ấy bận.”

“Tinh Nhiên nói có cuộc họp, con bé nói lần sau sẽ đến.” Ông Trần  xé bánh mì trong tay ném xuống ao, lau tay một chút rồi nhìn anh: “Nói đi, có phải chọc gì khiến cô gái nhỏ tức giận rồi không?”

Tùy Tự hơi giật mình, bất đắc dĩ cười.

Sau khi Giản Tinh Nhiên đến Bình Thành, hai người có rất nhiều bạn chung, trước kia, không cần phải hẹn hai người cũng đều đi. Nhưng mà gần đây, Tùy Tự lại không gặp được Giản Tinh Nhiên lần nào cả.

Tại thời điểm này, anh cuối cùng cũng có một câu trả lời rõ ràng.

Cô ấy đang trốn tránh anh.

Dường như thật sự định sẽ “Không bao giờ gặp lại anh nữa.”

“Ta sớm đã cảm thấy rồi mà, nhìn phương diện tình cảm cháu có vẻ rất có chủ kiến, nhưng thật ra còn khiến người ta lo lắng hơn so với tiểu hoa si Tùy Trừng kia.” Ông Trần thấy anh trầm mặc, quay lại nhìn anh: “Trước kia thời điểm khi học trung học, tiểu cô nương kia luôn là cái đuôi đi theo cháu. Kết quả đến bây giờ…cũng đã 28 rồi? Ta cũng không thấy cháu nhìn người ta một cái.”

“Sao, yêu cầu quá cao, hay cảm thấy không thích hợp? Ta thấy cô gái kéo đàn violon cách vách kia cũng không tệ, không phải rất thích cháu sao?”

Cô gái đàn violon mà ông Trần nói, Tùy Tự cũng có chút ấn tượng.

Cô ấy là kiểu người điềm đạm ít nói, vì là hàng xóm nên cũng hay qua lại với ông Trần. Có vài lần đến đây anh cũng có gặp cô.

Ngoài điều này ra, hai người không có quen biết gì khác.

Từ khi nào mà ông Trần lại nói chuyện kiểu không có căn cứ như vậy?

Tùy Tự cảm thấy buồn cười: “Thích cháu? Chú không phải uống nhiều rồi chứ?”

Ông Trần trừng mắt nhìn anh: “Cái gì mà uống nhiều, đó là người ta dè dặt kìm chế, cảm thấy trong lòng cháu không có cô ấy nên không muốn gặp—— Ta hỏi cháu, có phải sau này sẽ không đụng mặt cô ấy nữa không?

Khóe môi Tùy Tự khẽ thu lại.

“Hai năm trước, khi cháu tới thăm chú đều có thể gặp cô ấy, sau này cô ấy không tới nữa, cháu một chút cũng không để ý đến?” Ông Trần lại hỏi.

Tùy Tự: “…..”

Thật đúng là anh không chú ý tới.

Có điều, anh lại có thể nhớ rõ ràng Giản Tinh Nhiên vắng mặt tại buổi tụ họp nào.

Xem ra không phải là làm bạn bè lâu rồi, mà là vấn đề về thói quen.

Khi anh đến chỗ nào đó, anh sẽ tìm cô theo bản năng.

Rất lâu sau, Tùy Tự nhìn cá chép nhảy trong hồ, khẽ thở dài: “Là cháu làm cô ấy tức giận rồi.”

—Hơn nữa, anh còn rất hối hận.

Giản Tinh Nhiên chọn một ngày cuối tuần để đến thăm ông Trần.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhà của Ông Trần ở ngoại ô thành phố, ông nuôi một con chó săn lông vàng lớn, tên là Nhạc Nhạc.

Cô vừa đến cửa, Nhạc Nhạc đã vui mừng vẫy đuôi chạy nhanh đến. Đã lâu rồi không đến nên bị hỏi chuyện công việc hàng ngày một lúc, lúc đang trò chuyện vui vẻ, lại nghe thấy tiếng chuông ngoài cổng truyền vào, bảo mẫu mỉm cười dẫn người vào.

Nhìn thấy rõ dáng vẻ của người nọ, Giản Tinh Nhiên như mắc nghẹn lại.

Sao ở đâu cũng nhìn thấy anh vậy! Ông Trần dường như cũng không ngạc nhiên lắm, cười nói: “A Tự, đến đây.”

Chắc  là vì đến thăm trưởng bối, hôm nay Tùy Tự ăn mặc khá giản dị, áo sơ mi sáng màu cùng với quần tây, nhìn cả người anh cao ráo mạnh mẽ hơn. Mái tóc đen gọn gàng, phần đuôi hơi xoăn nhẹ, nhìn rất phong lưu lại hoang dã, không hề giống một vị giám đốc nghiêm túc của công ty khoa học kĩ thuật tí nào cả.

Anh đến gần, Giản Tinh Nhiên mới cảm giác được có chỗ không đúng.

Mặc dù Tùy Tự trời sinh mặc gì cũng đep, nhưng thường ngày rất ít khi chăm chút tỉ mỉ vẻ ngoài như vậy, hôm nay cả người anh như có máy lọc khắp người vậy, khí chất xuất chúng. Ngoài ra, kiểu tóc này nhìn có vẻ tùy ý nhưng lại không rối bù, nhìn thế nào cũng không giống kiểu tự nhiên ngủ dậy thành ra như vậy.

Đây là anh chuẩn bị làm khổng tước xòe đuôi sao?

Giản Tinh Nhiên yên lặng nhưng trong lòng đã gợn sóng.

Có Ông Trần ở đây, ba người trò chuyện cũng coi như khá hài hòa vui vẻ.

Một lúc sau, Ông Trần bảo hai người ở lại ăn tối.

Giản Tinh Nhiên định từ chối, nhưng Tùy Tự đã đồng ý xong rồi. Anh dựa lưng vào ghế, trên mặt nở một nụ cười nhẹ: “Được ạ, đã lâu không ăn cơm dì làm rồi.”

Ăn cơm cái gì mà ăn, suy nghĩ đén cô một chút được không?

Khóe miệng Giản Tinh Nhiên giật giật, hít một hơi sâu rồi nói: “Thầy Trần, buổi tối em còn có chút việc phải làm.”

“Sao lại có việc bận rồi? Mới ở chỗ thầy nữa tiếng đã phải đi sao?” Ông Trần không vui, sầm mặt lại: “Lần trước thầy muốn hỏi, có phải thằng nhóc Tùy Tự này chọc em tức giận rồi không? Vẫn là thầy chiếu cố không chu toàn rồi?”

Giản Tinh Nhiên nào dám nói vậy, vội vàng nói không có.

Ánh mắt liếc nhìn Tùy Tự, thấy anh hơi thu lại ý cười, rõ ràng vẫn duy trì tư thế ngồi lười biếng, nhưng lại ngoài ý muốn khiến người ta cảm thấy anh có vài phần đứng đắn, nghiêm túc, tựa hồ giống như cam chịu.

Là ảo giác sao?

Có điều thầy đã nói như vậy rồi, Giản Tinh Nhiên đương nhiên là không đi được. Một lúc sau, Ông Trần có việc rời đi, chỉ còn lại hai người cô và Tùy Tự.

Giản Tinh Nhiên muốn đi giúp sư mẫu chuẩn bị đồ ăn, kết quả lại bị đuổi ra khỏi phòng bếp: “Làm gì có đạo lí để cho khách phải xuống bếp chứ?”

Không có cách nào khác, cô đành phải đi loanh quanh rồi quay trở lại sân.

Tùy Tự vẫn ngồi ở đó, thấy cô lại đây, anh liễn rót cốc nước đưa đến trước mặt cho cô.

Giản Tinh Nhiên nói cảm ơn.

Trừ lời này ra, dường như hai người cũng không có chuyện gì để nói.

Cẩn thận nghĩ lại, chuyện Tùy Tự không thích cô, thật ra cũng không trách được anh.

Giữa hai người cũng không cần biến thành tình huống xấu hổ như vậy.

Đạo lý này Giản Tinh Nhiên đều hiểu được.

Nhưng cô là người hiếu thắng lại sĩ diện, dôi khi hơi bướng bỉnh. Vào hôm bị anh từ chối, dưới sự tức giận đã tàn nhẫn nói ra câu “Không bao giờ gặp lại nữa”, muốn cùng anh cắt đứt quan hệ.

Hiện tại sao có thể nuốt lời được.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngay khi Giản Tinh Nhiên cho rằng hai người họ sẽ im lặng như vậy cho đến khi thiên hoang địa lão* thì Trần sư mẫu ra cứu vớt cô. Nói rằng phát hiện không có nước tương, muốn nhờ họ ra ngoài mua một chai.

Cô nhanh chóng chủ động đi mua.

Ông Trần sống ở ngoại ô nên đến siêu thị gần nhất thì cũng phải lái xe.

Giản Tinh Nhiên vừa mới đến bên cạnh xe, lại thấy xe bên cạnh vụt sáng, mở khóa.

Cô quay đầu lại, Tùy Tự đang cầm chìa khóa đi tới: “Lên xe đi, anh đưa em đi.”

Giản Tinh Nhiên nói: “Không cần.”

Anh không nói gì, chỉ mở cửa xe, ánh mắt nhìn về phía sau có ý nhắc nhở.

Giản Tinh Nhiên đi qua xem thì thấy Ông Trần  đang tản bộ, hình như ông đang đi tới, đứng ở cửa cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ. Nghĩ tới sự nghi ngờ của Ông Trần lúc nãy, cô đành phải ngồi lên xe: “Làm phiền anh.”

Tùy Tự giơ tay đóng cửa lại.

“Em không cần khách khí với anh như vậy.” Anh lên xe và nói.

Vào cuối tuần siêu thị rất đông đúc.

Đối với những người ít đi siêu thị như Giản Tinh Nhiên thì nơi này không khác gì một mê cung.

Cũng may bẳng chỉ dẫn rất rõ ràng, một đường đi theo bảng hướng dẫn rất nhanh đến được khu để gia vị.

Giản Tinh Nhiên cẩn thận tìm kiếm trên kệ, vừa duỗi tay định lấy thì nghe bên cạnh có người hét to một tiếng.

Cùng lúc đó, ánh mắt liếc nhìn thấy trên đỉnh đầu có thứ gi đó rơi xuống, Giản Tinh Nhiên không kịp phản ứng, trong tiềm thức đã chắc chắn vật đó sẽ rơi vào người mình thì bỗng dưng có mọt lực đẩy cô sang bên cạnh.

“Bang——” 

Thùng đựng muối đập thật mạnh vào cánh tay anh rồi rơi xuống đất, có mấy túi muối còn bị rơi ra ngoài.

“Thật xin lỗi, thành thật xin lỗi!”Nhân viên bốc xếp hàng hóa vội vàng chạy tới xin lỗi: “Anh ơi, anh có sao không?”

“Không sao.” Tùy Tự ấn cánh tay xuống.

“Thật sự xin lỗi…”

Sau khi nói với người nhân viên là không có việc gì, anh quay sang chỗ cô.

Giản Tinh Nhiên đang ngây ngốc, một lúc sau mới nhớ tới, hỏi anh: “Tay của anh…bị gẫy rồi sao?”

“Không sao đâu.”  Tùy Tự cười một cái: “Khoảng cách gần, đồ cũng không nặng lắm.”

Bởi vì có đoạn nhạc đệm này nên trên đường trở về trên mặt Giản Tinh Nhiên không có phân giới hạn rõ ràng với anh nữa.

Hai người ở chung cũng tự nhiên hơn.

Sau bữa tối, hai người trò chuyện cùng ông Trẫn một lúc, Giản Tinh Nhiên đi theo Tùy Tự ra ngoài.

Cô vừa mới khởi động xe, đã thấy người đàn ông bước tới, nhẹ nhàng gõ cửa ý bảo cô hạ cửa xe xuống.

“Lốp xe anh hết hơi rồi.” Anh khom lưng xuống: “Nếu tiện em có thể trở anh một đoạn đường không?”

Buổi tối mùa xuân, ban ngày mặt trời chói chang, gió đêm vẫn còn giữ lại một chút hơi ấm. Cơn gió thổi qua giữa hai người họ, thổi tới một hương thơm dịu nhẹ dễ ngửi của người đàn ông.

Chớp mắt một cái, sự tiếc nuối vỗn dĩ được kìm nén rất tốt, dường như lại muốn rục rịch trở lại.

Giản Tinh Nhiên nhìn sang chỗ khác một cách mất tự nhiên, gật đầu: “Lên xe đi.”

Lái xe được một đoạn, cô mới nhận ra— bình thường trên xe đều trang bị lốp dự phòng mà?

Lại nói, sao lại trùng hợp lốp xe có thể hết hơi vào lúc này vậy?

Nhưng nếu nói anh cố tình thì dường như không có lí do gì để anh làm vậy.

So với cái này, vẫn là một điều khác tương đối qua trọng hơn.

Chỉ là nếu muốn mở miệng hỏi thì không thể tránh khỏi lại đề cập tới việc cô thổ lộ kia.

Tâm lý Giản Tinh Nhiên có chút chướng ngại, lái một đường tới bên ngoài tiểu khu của Tùy Tự ở, cô mới nói: “Vừa rồi thầy Trần bảo chúng ta Tết Đoan Ngọ cùng nhau tới, sao anh lại đòng ý?”

Bữa cơm hôn nay, cô nhìn ra được là Ông Trần cố ý tác hợp hai người họ. Nếu không cũng không ghép hai người họ khắp nơi, ngay cả đi mua nước tương cũng đi cùng nhau.

Trước khi về, còn bảo hai người họ Tết Đoan Ngọ tới đây làm bánh ú.

Ông ấy là thầy mình, Giản Tinh Nhiên hơi ngại ngùng khi năm lần bảy lượt từ chối, không để ý đến mặt mũi của ông. Vỗn dĩ trông cậy vào Tùy Tự có thể mở miệng từ chối, không ngờ rằng người đàn ông này lại không hề có gánh nặng mà đồng ý luôn.

Cả người cô lúc ấy cực kì hoang mang.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mặc dù hôm nay ở trước mặt thầy Trần, hai người biểu hiện tất cả đều bình thường, quan hệ vẫn giống như trước kia.

Nhưng điều này chỉ là không muốn trưởng bối nhọc lòng mà thôi.

Cũng không có nghĩa là bọn họ có thể làm lơ đi một số việc.

Cô nghĩ mình nói đã đủ rõ ràng, ai ngờ Tùy Tự lại quay đầu hỏi: “Tại sao anh phải từ chối chứ?”

Câu hỏi này khiến Giản Tinh Nhiên không biết nói gì, sau một lúc mới hỏi: “Không phải là rất khó xử sao?”

Cô không nhìn người ngồi ở ghế lái phụ,nhưng có cảm giác người đàn ông hơi hơi ngồi thẳng.

Khi nói đến lời này, lại nói rõ một chút nữa cũng không sao. Giản Tinh Nhiên hít một hơi thật sau: “Vậy mối quan hệ của chúng ta. Anh cũng biết tôi đã…tỏ tình với anh.”

Tuy rằng ở trên thương trường cô rất giỏi giang, nhưng trong tình cảm cũng chỉ giống một cô gái nhỏ rất nhút nhát, căng da đầu nói lời này, thật sự cô phải phí rất nhiều sức lực. Đặc biệt hai từ “Tỏ tình” cuối cùng, nói xong hai bên tai đều nóng hết lên.

“Cho nên tôi cảm thấy, chúng ta vẫn cố gắng không…”

“Giản Tinh Nhiên.”

Anh hiếm khi gọi tên cô với giọng điệu nghiêm túc như vậy, Giản Tinh Nhiên hơi sửng sốt: “Hả?”

“Là anh đã từ chối em, khong phải em từ chối anh. Muốn đánh muốn chửi đều được, chỉ là dừng khách sáo xa lạ với anh như vậy.”

“…..”

Vừa đánh vừa mắng, coi cô là phần tử bạo lực chắc?

“Có điều đánh xong mắng xong” người đàn ông hơi dừng một chút, rũ mắt xuống hỏi: “Có thể đừng trốn tránh anh như vậy được không?”
Bình Luận (0)
Comment