Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em

Chương 32

Editor: Ran

Beta: Dâu Tây

___________

Ánh vàng của mặt trời chiếu khắp Barcelona, đỉnh thánh đường Sagrada Familia [*] phản chiếu ánh sáng rực rỡ thánh khiết, những vũ công lay động làn váy hoa văn phức tạp của mình, bán đảo Iberian trên biển Địa Trung Hải luôn mang theo sự nhiệt tình nóng bỏng nhất.

[*] Sagrada Familia: là một nhà thờ công giáo lớn xây tại Barcelona, Tây Ban Nha. Nó được coi là kiệt tác của kiến trúc sư nổi tiếng người Catalunya Antoni Gaudí. Vì sự vĩ đại và phong cách độc đáo, nó trở thành một trong những điểm du lịch hấp dẫn nhất của Barcelona và là một biểu tượng của Tây Ban Nha. ( Wikipedia)

Mùa tuyển sinh mới ở La Masia lại bắt đầu, chú bảo vệ cầm một ly bia lạnh nở nụ cười với mỗi đứa trẻ đến đây. Với ông mà nói, được nhìn những đứa trẻ tràn đầy sức sống này lớn lên mang về vinh quang cho Barca là một điều thật tuyệt vời.

Tô Thanh Gia và Carlos ngắm nhìn những đứa trẻ có độ tuổi khác nhau mang theo giấc mơ đang đứng chờ ngoài cửa.

Mấy năm trước, dưới ánh nắng mùa hè rực rỡ chàng trai tóc vàng cũng bước vào tòa nhà kiến trúc cổ xưa này với tâm trạng như vậy. Những giấc mơ ấp ủ ấy đã khiến cậu trở thành một viên ngọc lộng lẫy nhất ở La Masia.

Cô rất vui khi được chứng kiến hành trình trưởng thành của thiên tài này, từ một viên đá cứng, cậu dần biến thành một tiền vệ chói sáng như kim cương.

Tô Thanh Gia ngẩng đầu nhìn lên, bây giờ cho dù cô nhón chân cũng không thể chạm tới đỉnh đầu của chàng thiếu niên này, cô khoa tay múa chân nói: "Nhìn họ, em liền nhớ tới anh, lúc ấy, khi vào La Masia anh mới chỉ cao như vậy, không hơn em là bao, vậy mà giờ đã cao tới vậy rồi. Hazzz, thức ăn ở La Masia tốt thật, em cũng muốn ăn."

Carlos nghĩ đến người dì lần nào cũng cho cậu rất nhiều súp dinh dưỡng, đôi mắt thoáng nghiêm túc nói: "Thực ra, thức ăn ở đây không ngon lắm đâu, thật đấy, chế độ ăn của những người suy dinh dưỡng mang hương vị hơi quái quái."

Thấy Bella hoài nghi nhìn mình, Carlos lại vội bổ sung thêm: "Thật mà, Bella, em phải tin anh, anh sẽ không bao giờ lừa gạt em."

Tô Thanh Gia thấy điệu bộ hoang mang rối loạn của cậu, xì cười ra tiếng, "Được rồi, em tin anh, thấy anh nghiêm túc như vậy, em sẽ cố tin anh."

Cô gái trước mặt mặc một chiếc váy dài màu xanh, làn váy như sóng biển, nhấp nhô trong lòng cậu từng gợn sóng. Tô Thanh Gia cười đến sáng lạn, Carlos nhìn má lúm đồng tiền cô một cách ngây dại, gợn sóng nhỏ trong lòng cậu dần chuyển thành sóng lớn.

Cậu cố gắng áp chế sự xúc động muốn vuốt ve má cô.

Thật muốn nhìn nụ cười này mãi, sau đó thời gian vĩnh viễn ngừng lại, núi sông sẽ mãi kéo dài.

Tô Thanh Gia nhìn lỗ tai run rẩy của tên Labrador ngốc này rồi nói: "À mà, hôm nay Thẩm Kha bận, em tới đây để dạy anh học tiếng Trung, đừng ngây ngốc nữa, đi học thôi."

Bị cô nhắc nhở, Carlos mới nhớ ra hôm nay Bella tới để dạy cậu học tiếng Trung, tâm hồn nhỏ bé ngay lập tức bay về trong vòng một giây, nhưng đến giây tiếp theo, cậu lại dùng tay vò đầu, mặt hồng hồng.

Nếu ngày nào Thẩm Kha cũng bận, vậy thì Bella sẽ trở thành giáo viên riêng của cậu, cô sẽ nói với cậu rất nhiều từ ngữ, tuy nghe không hiểu, nhưng cậu lại thấy vô cùng hào hứng.

Lớp học là một gian phòng học trống ở La Masia, ngày thường không ai lui tới. Khi đi ngang qua sân thể dục, họ và Reixach chào hỏi nhau.

Carlos gật đầu kính trọng hỏi thăm tình hình của ông, cậu nhìn cô gái tóc đen phía trước, trong lòng ấm áp như bị ánh mặt trời chiếu rọi.

Cậu vĩnh viễn sẽ không quên, vào buổi chiều mệt mỏi hôm ấy, Bella dẫn Reixach tới gặp cậu, giúp cậu bước ra khỏi vùng đất nhỏ hẹp kia.

Cô giống như vị thần Prometheus [*], đánh cắp ngọn lửa đem tới thắp sáng màn đêm hoang dã trong cậu, mãi không bao giờ tắt.

[*] Prometheus: Trong thần thoại Hy Lạp, Prometheus có nghĩa là "người biết trước tương lai" (tiếng Hy Lạp cổ: Προμηθεύς) là một vị thần khổng lồ. Ông nổi tiếng với trí thông minh và chính ông đã tạo ra loài người (ban đầu là những hình nhân đất sét sau đó ông đã lén Zeus thổi linh hồn vào những hình nhân đó)

( Wikipedia)

Carlos thầm nghĩ, cậu sẽ bảo vệ cô gái này, người đã đưa cậu tới những điều tốt đẹp nhất, sẽ không để dãy núi Caucasus chói chặt cô, và sẽ không để con đại bàng đói khát nào mổ cô bị thương.

Những sự tra tấn đó cậu sẵn sàng nhận lấy, chỉ mong cô gái này luôn vui vẻ, hạnh phúc.

___________

Bởi vì kì nghỉ hè này Thẩm Kha phải quay về Trung Quốc, cho nên nhiệm vụ giúp Carlos học bổ túc tiếng Trung hoàn toàn do Tô Thanh Gia đảm nhiệm. Carlos vô cùng hào hứng, ngày nào cũng gội đầu sạch sẽ, sau đó vuốt tóc gọn gàng, chỉnh trang đến khi thật đẹp mới đi học.

Mỗi lần Oleguer nhìn thấy đều trêu cậu, nói cậu đi gặp cô bé ấy giống như đi gặp người yêu vậy.

Carlos không đếm xỉa tới anh, nhưng xét thấy Oleguer muốn đi tập huấn, nếu thành công, khả năng gặp mặt không còn nhiều như trước, Carlos mới miễn cưỡng đáp lời: "Có cần em nói cho bạn gái cũ của anh địa chỉ nhà anh không?"

Oleguer: "......"

Có Tô Thanh Gia làm giáo viên dạy tiếng Trung, trình độ của Carlos tiến bộ vượt bậc, thực sự là tiến triển cực tốt, tiến bộ thần tốc, khiến tiểu thiên tài ngôn ngữ Tô Thanh Gia cũng phải sợ ngây người.

Carlos muốn Tô Thanh Gia viết tên tiếng Trung của cô cho cậu luyện tập, tuy rằng trong lòng bà dì quái dị không muốn, nhưng đối diện với đôi mắt xám xanh xinh đẹp kia, đầu cô như bị ai kéo một cái, liền gật đầu đồng ý.

Sau khi tập luyện xong, Carlos trở về ký túc xá, cẩn thận học theo từng nét chữ của Tô Thanh Gia, tuy rằng Tô Thanh Gia nhỏ tuổi, nhưng đã học thư pháp được nhiều năm nên hiện giờ tùy bút lực không đủ nhưng trong từng nét chữ lại mang thần thái riêng, đẹp và có hồn hơn nhiều so với Thẩm Kha.

Oleguer nhìn thấy cậu mỗi ngày đều ôm tờ giấy kia chìm vào giấc ngủ thì cười lăn ra, "Bella nghĩ em có thiên phú bẩm sinh nên mới có thể tiến bộ thần tốc, nhưng anh thấy đơn giản là do si mê, ngày nào cũng mơ thấy bạn gái, không tiến bộ mới lạ. Không biết anh mà đi nói cho bạn gái của em thì sẽ thế nào nha? Ha ha."

Carlos ném kẹo que ở đầu giường qua: "Anh ăn đi, cấm nói nữa."

Oleguer tay mắt lanh lẹ nhận lấy, cẩn thận như cầm bảo bối, lột vỏ kẹo ra, liếm liếm: "Đây là đồ anh đưa cho em làm quà gặp lại, có thể mang ra ăn sao?"

"Không thể." Carlos không ngẩng đầu lên, giọng nói nhàn nhạt, "Ngồi đây nói linh tinh không bằng ngẫm nghĩ xem làm thế nào để thành công ở đội B đi, nghe nói mấy lần gần nhất anh đều không ghi được bàn, do thận mệt à?"

Oleguer cả giận nói: "Thận nhóc mới mệt, thận nhóc mới mệt, thận nhóc mới mệt! Anh bị tụt huyết áp, là do không ăn kẹo que, hiểu chưa? Không phải thận mệt, nhóc nhớ cho rõ đấy!!!"

Cái người cao tới một mét chín hung hăng đá cửa đi ra ngoài, một lát sau lại yên lặng đi vào, cầm một nắm kẹo que cầu vồng chưa mở ném qua, nói: "Này, ăn của cậu một cái, trả lại cậu, đây là quà tạm biệt, cứ coi nó như một món ăn nhẹ đi, ngày mai anh phải đi rồi. Còn nữa, phải cố gắng giữ lấy Bella, đừng để vụt mất một cô gái tốt như vậy."

Lúc đóng cửa, cậu lại nhấn mạnh thêm lần nữa: "Nhớ rõ là anh chỉ bị tụt huyết áp còn đâu thận của anh rất tốt. Hừ!"

Carlos nhặt kẹo mang lên trên giường, thong thả ngồi ăn.

Tuy rằng cậu ghét kẹo que, nhưng cậu quý trọng anh chàng to cao ngu ngốc ném kẹo kia. Những cuộc chia tay luôn tới nhanh như vậy.

Chàng trai tóc vàng vừa liếm kẹo que vừa luyện viết, cậu viết rất nghiêm túc, từng nét bút đều cố gắng đạt chuẩn.

Mỗi ngày đều cùng cậu luyện viết, Tô Thanh Gia không dám nói cho cậu việc cô cũng phải rời đi.

Đúng vậy, sau khi đưa tiễn Oleguer, Tô Thanh Gia cũng phải rời đi.

Chỉ khác là Oleguer vẫn ở trong thành phố, còn Tô Thanh Gia sẽ phải đến nước Mỹ, ở đại dương xa xôi bên kia, muôn trùng cách xa.

Cô không biết phải mở miệng nói thế nào với người đang mất mát khi anh em tốt phải rời đi kia.

Tuy ngoài miệng Carlos không nói, mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng Tô Thanh Gia có thể cảm nhận được tâm trạng bị kéo xuống thấp của Carlos, cậu ăn hết từng cây kẹo mà trước kia Oleguer đưa cho.

Tô Thanh Gia biết cậu ghét hương vị béo ngậy, nếu không cậu cũng đã không tích cóp nhiều kẹo que đến thế.

Đối với cậu, Oleguer không chỉ là người anh trai đáng tin cậy mà còn là người bạn tốt để tâm sự. Anh ấy đã làm rất nhiều điều cho họ, họ đều biết điều này.

Tuy tính cách chàng trai cao to hơi táo bạo, nhưng anh ấy đối xử với họ rất tốt, quan tâm một cách âm thầm. Mặc dù đa số thời gian anh đều ở bên ngoài, nhưng anh lại chính là ánh sáng ấm áp trong cuộc đời Carlos.

Được mời tới học viện âm nhạc Curtis, Louis muốn đến Mỹ trước để đảm nhiệm vai trò chủ nhiệm lớp dương cầm ở Curtis, Tô Thanh Gia cần phải đi theo thầy của mình.

Tại học viện đẳng cấp thế giới này, vô số âm điệu biến ảo nhẹ nhàng như đang nhảy múa.

Tô Thanh Gia không muốn từ bỏ cơ hội như vậy.

Phải biết rằng, việc xây một cánh cửa khép kín không thể thành công được. Sự giao lưu giữa các nền văn hóa khác nhau, sự hòa hợp giữa các phong cách khác nhau và nhạc cụ khác nhau sẽ mang đến những cảm xúc khác nhau.

Cảm xúc và kinh nghiệm đều có thể tìm thấy ở Curtis.

Đây gọi là đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Louis mới chấp nhận lời mời của Curtis. Curtis hy vọng vị nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng này có thể mang đến sự huy hoàng cho nơi đây. Louis cũng hy vọng, mảnh đất bên kia Đại Tây Dương có thể mang đến cho ông nhiều rung cảm, giúp ông có bước đột phá mới.

Mà ở nơi đó, cô học trò Bella của ông cũng có thể nhận được những kiến thức về âm nhạc có hệ thống và đầy đủ nhất, điều này vô cùng quan trọng đối với cô bé.

Tháng chín qua đi, vào tháng mười này, họ sẽ bay đến nước Mỹ, bắt đầu hành trình mới.

Tô Tĩnh Khang và Minh Linh đã làm xong thủ tục cho cô, hành lý cũng đã chuẩn bị kĩ, chỉ cần chờ đến ngày đi.

Nghĩ đến con gái nhỏ tuổi đã muốn ra nước ngoài học, cả hai vợ chồng đều không muốn. Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, tất cả đều vì tương lai tốt đẹp của con cái, điều này là rất cần thiết, mặc dù ở sau lưng âm thầm rơi nước mắt, nhưng ở trước mặt đứa con của mình, họ sẽ luôn bày ra vẻ mặt tươi cười.

Tất cả mọi người đã biết tin Tô Thanh Gia phải rời đi, chỉ trừ Carlos.

Tô Thanh Gia thật sự không biết phải mở miệng như thế nào, cô sợ phải đối diện với đôi mắt màu xám của cậu, sợ cậu sẽ nói với cô "adios" ( tạm biệt), cô sợ nhìn thấy bóng dáng mất mát của cậu bé đó.

Tô Thanh Gia cảm thấy tuổi tâm lý của cô giống hệt như tuổi vật lý vậy, bị thu nhỏ lại, cô không thể đưa ra quyết định đúng đắn. Tựa như cô không biết đáp lại tình cảm của Carlos, cô không biết phải nói tạm biệt với Carlos ra sao.

Chàng trai kia càng ngày càng mạnh mẽ, như một con báo, từ từ mở rộng lãnh thổ của mình. Cậu không còn sợ khi bị người khác cô lập, không cần lo lắng khi té ngã trong màn mưa, cậu đã đủ mạnh mẽ rồi.

Nhưng Tô Thanh Gia biết cô chính là điểm yếu của cậu, đối với chàng trai ấy cô rất quan trọng.

Khi Oleguer rời đi, cô không dám nói mình cũng phải rời đi.

Cô cảm thấy mình thật tàn nhẫn, cô đưa cậu đến thế giới rộng lớn này, và rồi bỏ cậu lại mà đi.
Bình Luận (0)
Comment