Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 27

Translator: Sangria.

Sợi dây đỏ vẫn nhẹ nhàng lay động ở bên ngoài, ẩn hiện giữa không trung.

Thời Thích đi về phía trước, mắt chăm chú dõi về hướng trước mặt, sợ nó biến mất.

Bọn họ rất nhanh đã ra khỏi thôn rồi đi đến cánh đồng ở sau thôn, mà cách cánh đồng không xa có một ngọn núi.

Thời Thiện Cẩn nhìn chằm chằm vào ngọn núi kia, trong lòng có hơi kinh ngạc.

Từ nơi này nhìn sang, đám mây bồng bềnh lượn quanh cả mặt ngoài rặng núi rậm rạp xanh ngát, thoáng nhìn thì đó là nơi tuyệt vời để an táng, nếu là thời xưa, rất có thể đây là nơi dùng cho vua chúa, quý tộc.

Không ngờ rằng ở một thôn núi nhỏ lại có một nơi tốt đến vậy.

Ông lấy lại tinh thần đi theo sau Thời Thích.

Lý Tuệ theo sau bọn họ, cô hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết đứa nhỏ kia nói có một sợi dây đỏ nhưng cô lại không nhìn thấy.

Quả nhiên là người có tài, đến một đứa trẻ mà cũng có thể thấy được điều khác thường.

Lý Tuệ lại lần nữa cảm thấy may mắn, lần này mình thật sự tìm đúng người rồi, lời mẹ cô nói lúc trước không sai chút nào.

Thời Thích đi trước dẫn đầu, khuôn mặt nhỏ căng thẳng.

Theo hướng đi về trước, màu của sợi dây dần dần đậm hơn, càng lúc càng thấy rõ, có thể nhìn rõ hướng kéo dài ra, đang đi vào trong núi.

Trông thấy cách núi mỗi lúc một gần, Thời Thiện Cẩn hỏi: “Ngọn núi này tên gì? Có lịch sử gì không?”

Lý Tuệ vội cất lời: “Ngọn núi này tên là Long Sơn, tôi cũng không biết vì sao lại gọi như thế, từ nhiều đời trước đã có tên như vậy, tuổi hẳn cũng không nhỏ, nghe người già trong thôn bảo, lúc họ còn nhỏ đã có ngọn núi này, nó vẫn cứ luôn tồn tại như thế.”

Long Sơn?

Thời Thiện Cẩn nhướng mày, chỉ là một ngọn núi mà dám đặt cái tên này, nếu không có khí phách đảm đương được, thì cũng thật đúng là chẳng sợ mất đi may mắn.

Căn cứ vào tình huống lúc nãy ông vừa thấy, Long Sơn này cũng chỉ có tiếng không có miếng.

Không biết qua bao lâu, đoàn người đi ngang qua cánh đồng, đến chân núi, đã không thể thấy rõ đỉnh núi nữa rồi, chỉ có thể thấy được sườn núi.

Thời Thích đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: “Sợi dây đỏ vẫn đang đi vào bên trong.”

Bên trong cây cối um tùm, không thể thấy rõ đường, cậu rối rắm, không biết có nên đi vào trong hay không.

Lý Tuệ do dự nói: “Ngài Thời, người trong thôn chúng tôi căn bản chưa từng đi vào trong núi này, khi trước có người đến đây kết quả lòng vòng bên trong một đêm, cuối cùng lúc đi ra mới phát hiện bản thân vẫn ở nguyên chỗ cũ. Chúng ta…”

Ngọn núi này với người thôn họ mà nói có chút không may mắn, vì thứ người nọ gặp được chính là quỷ dẫn đường mà bọn họ thường nhắc đến.

Lời cô nói nghẹn ở cổ họng, Thời Thiện Cẩn không lên tiếng, cô liền hiểu ý ông, không thể không đi vào, trừ khi không muốn tìm thi thể.

Thời Thiện Cẩn nhớ kỹ khung cảnh xung quanh, nói với Thời Thích ở đằng trước: “Con leo lên lưng bác chỉ đường là được.”

Ngọn núi này trông rất khó đi, một đứa bé khẳng định không thể đi được.

Thời Thích sửng sốt, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ không thể tin.

Thời Thiện Cẩn thấy cậu ngây ra, nhíu mày thúc giục: “Còn nghĩ cái gì, mau leo lên, việc này không nên chậm trễ.”

“… Vâng ạ.”

Thời Thích không hề do dự, leo lên tấm lưng rắn chắc của ông, “Đi thẳng, đến cái cây thứ sáu chỗ đó quẹo phải……”

Cậu vừa dứt lời, Thời Thiện Cẩn liền đi vào trong.

Song chỉ vừa đến cái cây thứ nhất ông lập tức dừng lại, sắc mặt có hơi nghiêm trọng.

Ở đây có người bày trận.

Một ngọn núi ở sau thôn nhỏ lại có người bày trận, chuyện này còn liên hệ đến phong thủy trong núi mà lúc đầu ông thấy, ông dường như đã rõ.

Người kia là người cùng nghề với ông.

- --------------------

Tòa nhà nhỏ, nhà họ Thời.

Hôm nay Thời Thích ra ngoài không mang theo chồn, Tiểu Hoàng tự nhiên bị Ninh Mông đang xem phim vuốt tới vuốt lui.

Trong phim nam nữ chính đang nồng nàn, chân thành trao nhau lời tình tứ, vì hai người sắp phải chia xa.

"Em nhất định phải đợi anh trở lại, anh sẽ trở về cưới em!”

“Em sẽ đợi anh! Anh nhất định phải quay về cưới em!”

Sau đó hai người lại lần nữa trao nhau nụ hôn triền miên khó dứt, không nghe thấy tiếng còi báo phía sau, vô cùng nhập tâm.

Ninh Mông đột nhiên nói: “Sao ta đột nhiên thấy bộ phim này thiểu năng thế nhỉ… Rõ ràng mở đầu không phải như vậy mà?”

Hệ thống nói: “Mở đầu cũng y thế đó.”

Xem ra bản thân cô thật sự phản ứng chậm nên không chú ý đến, Ninh Mông cảm khái trong lòng. Chẳng lẽ sau thời gian dài làm người già sẽ xuất hiện thay đổi sao?

Cô đã thay đổi cốt truyện, không biết năm nào bà cụ sẽ qua đời.

Đúng lúc này, con chồn bỗng nhảy xuống sofa.

Ninh Mông bị nó làm giật mình, vội ngồi thẳng dậy, hỏi: “Sao thế, sao nó lại chạy như vậy?”

Cô vì xem TV nên đã đeo kính lão, thấy rất rõ con chồn thay đổi.

Bộ lông vốn mềm mại khắp thân bỗng xù lên, nó gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa, rồi rất nhanh lao ra ngoài như tên bắn.

Con chồn chưa bao giờ bị như vậy, nó luôn lười biếng, hoặc là nằm, hoặc là là bò, đi đường chủ yếu đều được người ôm, còn phải là Lập Hạ ôm mới bằng lòng đi.

Hệ thống cũng không rõ: “Có thể thấy cái gì nguy hiểm, nhìn dáng vẻ nó giống như lúc đối địch. Cô vẫn nên ở đây đợi, không nên ra ngoài.”

Tòa nhà nhỏ này được Thời Thiện Cẩn và cha ông lập không ít trận pháp, số ít là bảo dưỡng sức khỏe cơ thể, còn lại là trận bảo vệ.

Tuy Ninh Mông không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng cảm thấy được không ổn ở chỗ nào.

Tại sao con chồn lại trở nên như vậy, nhà họ Thời không phải là cực kỳ an toàn mới đúng ư, hơn nữa làm gì có ai dám đến nơi này gây hấn chứ, trừ khi là chủ động tìm cái chết.

Lập Hạ vừa lúc nhìn thấy con chồn chạy ra ngoài, “Tiểu Hoàng sao lại chạy nhanh như vậy ạ?”

Nhanh như chớp không thấy bóng dáng. Chồn rất thích cô, Lập Hạ đi ra ngoài xem thử chuyện gì, có thể là nó đói bụng.

Ninh Mông còn chưa kịp gọi Lập Hạ, cô đã biến mất ở ngoài cửa.

Là kiểu đột nhiên biến mất.

Con đường ngoài cửa thẳng tắp, đi ra là có thể thấy được người, nhưng ngay một giây Lập Hạ bước ra ngoài đã trực tiếp biến mất không thấy tăm hơi.

Ninh Mông bất an trong lòng, đứng lên: “Ta phải đi xem.”

Chồn và Lập Hạ trước sau biến mất, cô không thể ngồi yên làm ngơ được, dù có thể ra ngoài không có tác dụng gì, nhưng cũng phải thử một chút.

Hệ thống nhắc nhở nói: “Cảm giác không ổn lắm. Cô không nên ra ngoài, ở bên trong quan sát đi.”

Ninh Mông gật gật đầu, chậm rãi đi đến.

Không hiểu sao trong lòng cô đột nhiên dâng lên cảm giác bất an, nhưng mọi thứ trước mắt cô lại vô cùng bình thường.

Chẳng mấy chốc, cô đứng ở cạnh cửa.

Ninh Mông trong lòng run cầm cập, Lập Hạ thật sự biến mất, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, đã không thấy bóng dáng cô đâu.

Cô chưa từ bỏ ý định, gọi với ra ngoài: “Lập Hạ, con ở đâu?”

Không có bất kỳ một lời đáp hay tiếng vọng lại.

Lập Xuân đã ra ngoài mua đồ từ sáng sớm, đến giờ vẫn chưa quay về, ngược lại Ninh Mông thầm cảm thấy thật may là cô chưa trở về.

Ninh Mông ở nguyên chỗ cũ, cảm thấy câu chuyện đã vượt tầm kiểm soát.

Chồn đột nhiên chạy ra ngoài, Lập Hạ đi ra ngoài xong cũng không thấy nữa, chuyện chắc chắn không đơn giản, bên ngoài không biết có thứ gì.

Hệ thống nói: “Gọi điện cho con trai cả cô đi.”

“Đúng, đúng rồi nhỉ, ngươi không nói thì ta quên béng mất.” Ninh Mông vỗ vỗ đầu, gọi cho Thời Thiện Cẩn.

Chỉ là cô và hệ thống không ngờ rằng, không thể gọi được, bên trong chỉ vang lên giọng nữ tổng đài. Thử thêm vài lần, kết quả vẫn như vậy.

Rơi vào đường cùng, Ninh Mông chỉ có thể nhắn một tin nhắn cho ông.

Cô hy vọng Thời Thiện Cẩn có thể sớm nhận được.

Hiện tại bên ngoài vẫn như mọi ngày, không có gì đặc biệt, Ninh Mông lại cảm thấy thế giới ngoài kia tựa như quái thú ăn thịt người, vô cùng đáng sợ.

Cô vùi mình trên sofa, hỏi hệ thống: “Ngươi không có cách nào à?”

Hệ thống nói: “Tôi chỉ là hệ thống phụ trách xuyên không, không có lấy một công năng đặc biệt, vô cùng xin lỗi.”

Ninh Mông nói: “Ôi, ngươi không cần xin lỗi đâu.”

Dù sao cô đã từng chết một lần, chết thêm lần nữa cũng chẳng sao.

Bên ngoài rất yên tĩnh, cũng không có bóng dáng người muốn tiến vào, trong lòng Ninh Mông lại không thể buông lỏng.

Cô đang nghĩ, sao lại có người tìm đến tòa nhà nhỏ chứ?

Đồ đạc nhà họ Thời đều ở dinh thự, tòa nhà nhỏ cũng chỉ có bà lão là cô sống, mấy loại hoa, đồ ăn gì đó, có chỗ tốt nào tốt đâu mà muốn chứ?

Chẳng lẽ bà cụ này có gì đặc biệt sao? Có bảo vật trong người?

Ninh Mông chợt hỏi hệ thống: “Bà cụ nhà họ Thời có gì đặc biệt không?”

Bà ấy như thế nào mà được ông cụ nhà họ Thời nhìn trúng chứ, theo lý mà nói, gia tộc giàu sang quyền thế không thể nào xem trọng một nữ ngư dân mới đúng chứ, ông cụ không chỉ có vừa ý, mà còn cưới bà làm vợ.

Hệ thống ngẫm nghĩ: “Không có gì đặc biệt, nếu phải nói đặc biệt, chính là thể chất tương đối âm, giống với cơ thể cô trước đây, nên cô mới có thể bám vào người ta.”

Mở mắt âm dương cũng khá nhẹ nhàng.

Ninh Mông hơi sửng sốt, cho tới bây giờ hệ thống không chưa nói với cô cái này, cô cũng không biết hóa ra cơ thể mình cũng thiên âm.

Cô còn đang suy nghĩ, hệ thống đột nhiên hét: “Hình như có cái gì tiến vào, cô mau lên lầu, vào phòng của mình ấy.”

Ninh Mông không kịp do dự, vội vã lên lầu.

Nhưng bà cụ không thể đi nhanh được, cô sốt ruột gần chết, hận không thể mọc cánh bay lên lầu.

Cầu thang gần ngay trước mắt.

Cô nhẹ nhàng thở ra, nhấc chân đi lên, cũng may tòa nhà nhỏ không cao, rất nhanh đã đến bậc thang cuối cùng tầng một.

Ngay khi cô vừa nhấc chân, hình ảnh thay đổi đột ngột, trước mắt một mảnh tăm tối.

Lúc Ninh Mông mở mắt phát hiện bản thân ở bệnh viện, còn nằm trên giường bệnh, có chị y tá ghim kim cho cô.

Cô trơ mắt nhìn cây kim càng lúc càng biến lớn kia.

Gương mặt dịu dàng của chị y tá cũng nháy mắt trở nên thối rữa, nhỏ máu, hốc mắt sâu hoắm, tròng mắt bên trong co rút khô quắt.

Trên người vẫn mang đồng phục y tá như trước, làn da cô ta lộ ra lại xám đen.

Ninh Mông nằm chết lặng trên giường bệnh, dùng tay chặn lại ống kim gần kề trước mắt, việc này thay đổi quá lớn, tình huống gì đây, biến thành quỷ rồi?

Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm: “Ninh Mông, Ninh Mông, cô mau tỉnh lại.”

Giọng nói của hệ thống yếu ớt dần dần dội đến, cuối cùng quay về hiện thực.

Ninh Mông đột nhiên phát hiện cô đã quay lại cầu thang của tòa nhà nhỏ, lúc này, cô vẫn đang ở bậc thang cuối cùng của tầng hai, chân vẫn chưa nhấc lên.

Cuối cùng cô cũng nghe thấy hệ thống đang nói gì đó, "Ta bị sao vậy?"

Hệ thống nói: “Vừa rồi là ảo giác, cô mau lên lầu đi.”

Nghe vậy, Ninh Mông mạnh mẽ cất bước đi lên lầu, cô không đứng vững liền ngã xuống đất, cô lại tiếp tục leo lên một đoạn, cảm giác bức bách phía sau yếu đi một chút.

Rốt cuộc cô cũng thấy rõ đằng sau cầu thang là thứ gì.

Nếu cô lên lầu muộn một bước, e là cái động đen ngòm sau lưng sẽ nuốt chửng lấy cô, phía trong động tối om, tạo cho người ta một bầu không khí u ám như đi thẳng xuống địa ngục.

Ninh Mông ngồi bệt dưới đất, mồ hôi lạnh túa đầy lưng.

Hết thảy những chuyện xảy ra hôm nay khiến đáy lòng cô phát lạnh.

Rốt cuộc là thế nào, đột nhiên trở nên thần bí như thế, một bà cụ sắp xuống mồ đáng giá với kẻ nào mà hắn ta dồn hết sức lực gây ra chuyện này?

Không có quỷ, mà còn đáng sợ hơn quỷ.

- ------------------
Bình Luận (0)
Comment