Mùa đông ở Hàng Châu vừa khô vừa lạnh, gió thổi từ sông Tiền Đường lạnh buốt xương [*]. Lá cây nhãn lồng ven đường càng ngày càng xanh. Carlos vốn không thích ứng được với khí hậu cận nhiệt đới gió mùa, nhưng hôm nay anh lại rất yêu thích không khí nơi này.
[*] Sông Tiền Đường: Tên cổ là Chiết Giang, Khúc Giang hay Chi Giang, là dòng sông lớn nhất của tỉnh Chiết Giang, chảy ra vịnh Hàng Châu. Đây là vùng đất phát nguyên của văn hóa Việt Trung QuốcKhi con người gặp chuyện vui vẻ, tinh thần của họ cũng thoải mới hơn. Có lẽ vì thế mà chàng trai tóc vàng cảm thấy vạn vật quanh mình thật đẹp.
Ngày 3 tháng 2 năm nay là một ngày rất đặc biệt.
Ngày Tô Thanh Gia tròn 20 tuổi.
Ngày hôm nay, người con gái mà anh chờ đợi nhiều năm sẽ cùng anh gắn bó và tạo dựng một mối quan hệ về pháp lý.
Tô Thanh Gia vừa mở cửa đã thấy Carlos đứng ngoài cười ngây ngô. Chàng trai hình như không để ý đến việc cửa mở nên vẫn loay hoay vuốt tóc, chỉnh lại nơ và vạt áo, thậm chí chân còn nhảy theo vũ điệu kì quái nào đó, ý cười trên mắt sắp tràn ra ngoài.
“Anh đang làm gì vậy?” Tô Thanh Gia tựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực nhìn anh, “Nhắm mắt bay nhảy à?”
Phản ứng đầu tiên của Carlos khi nhìn thấy cô là mừng rỡ gọi “Bella”. Anh ngượng ngùng di mũi chân vẽ thành vòng tròn, di chuyển từng bước đến cạnh Tô Thanh Gia: “Anh…anh đang chờ em.” Nói xong, anh lại ngượng ngùng nhìn cô, lông mi dài run nhè nhẹ.
Tô Thanh Gia không nhịn được cười, Carlos đột nhiên ngẩng đầu bổ sung thêm: “Ừm, phải rồi, chào buổi sáng!”
Dạo gần đây vào mỗi buổi sáng, Carlos luôn nói “Chào buổi sáng” với cô, trước khi ngủ, anh sẽ nói “Chào buổi tối”. Hôm nào quên, anh sẽ lén lút chạy tới phòng cô, nói xong câu này mới hài lòng quay về phòng.
Tô Thanh Gia cảm thấy thật sự khó hiểu.
“Buổi sáng tốt lành!” Tô Thanh Gia vòng tay lên cổ anh, chào buổi sáng bằng một nụ hôn.
Carlos lập tức cúi người xuống, sau khi xong việc, anh nghe thấy Tô Thanh Gia khen mình: “Đẹp trai thật.”
Anh đẹp trai quá mà?
Hôm nay tinh thần anh vô cùng thoải mái. Đôi mắt xanh như đại dương mở to, mái tóc vàng mềm mại bồng bềnh, bộ vest đen giúp anh trở nên chững chạc và cứng cáp hơn. Xương quai xanh ẩn hiện sau cổ áo sơ mi khép hờ, trông khá gợi cảm. Đến gần anh, cô còn ngửi thấy mùi hương tươi mát của cỏ xanh pha lẫn mùi thơm của anh đào.
Chắc hẳn sáng nay anh đã ăn rất nhiều kẹo mút. Đây chính là vị anh đào mà anh thích nhất.
Tô Thanh Gia có thể tưởng tượng được cảnh anh ôm hộp kẹo, xé vỏ ngậm vào rồi lại tiếp tục bóc que mới.
Cô chắc chắn lúc ấy chàng trai nhà mình rất thỏa mãn.
“Anh không lạnh à?” Tô Thanh Gia chọt chọt xương quai xanh của anh, người đàn ông này thậm chí còn không mặc áo giữ nhiệt.
Carlos lắc đầu, nắm tay cô nói: “Không lạnh.”
Tô Thanh Gia cảm giác tay mình như đang được ngâm trong suối nước nóng. Cô lắc tay, đáp: “Anh đừng lo lắng. Giờ chúng mình xuống ăn sáng trước đã.”
Ai cũng thấy anh chàng tóc vàng đang căng thẳng. Suốt mấy ngày ở Trung Quốc, ngày nào anh cũng thở dài hoặc cười một mình. Đến cả ông Tô cũng không chịu được, “Thằng nhóc này không có chí khí gì cả, đúng là nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản [*]. Hừ!”
[*] Câu nói: Chỉ những người đàn ông say mê nhan sắc mà nhụt chí.Bà Tô nghe xong không nói gì, có điều bình rượu ủ lâu năm không nằm trên bàn nữa.
Tô Tình Khang cũng không làm gì được anh, chuyện đến nước này, ba vợ như ông cũng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền.
Tối qua, nhà ngoại giao đã trịnh trọng giao sổ hộ khẩu nhà mình cho Carlos.
Khoảng 5 năm trước, Tô Tĩnh Khang đã dự liệu trước tương lai sẽ có ngày này. Nhưng đến khi chính thức đưa quyển số nhỏ vào tay một chàng trai trẻ, ông lại lúng túng, run tay.
Ông đã chuẩn bị tâm lý suốt một thời gian dài, nhưng khi thật sự đi đến bước ngoặt này, tâm trạng vẫn bấp bênh, dường như lúc nào cũng có thể phá hủy phòng tuyến của ông.
Ông phải giao bảo bối mà mình nâng niu suốt hai mươi năm cho một người đàn ông khác.
Từ ngày hôm nay trở đi, ông không còn là người đàn ông gần gũi với cô nhất nữa
Sau khi đưa sổ hộ khẩu cho Carlos, Tô Tĩnh Khang chạy một mạch xuống tầng.
Minh Linh là người gánh vác trách nhiệm dạy bảo Carlos. Bà tập trung giải quyết vấn đề “Làm thế nào để tránh thai hiệu quả và mang thai trong điều kiện thích hợp.” Chàng rể nhỏ nghe xong lập tức đỏ mặt.
Bữa sáng do một tay bà nội Tô làm.
Thấy Tô Thanh Gia và Carlos nắm tay đi xuống, bà cười gật đầu, liên tục nói: “Tốt tốt tốt.”
Hôm nay hai người sẽ đi đăng ký kết hôn. Hộ khẩu của Tô Thanh Gia ở Hàng Châu. Tháng 7 tới, đám cưới sẽ được cử hành, nhưng nội dung cụ thể thế nào thì anh chàng tóc vàng lại tỏ vẻ —- đây là bí mật.
Do bụng chứa đầy kẹo hoặc do quá kích động nên Carlos ăn không vào. Anh cầm đũa ngồi trên ghế, nghiêng đầu nhìn Tô Thanh Gia.
Bà nội và Minh Linh càng nhìn càng vui. Tô Tĩnh Khang đang nhổ cỏ ở sân sau nên chưa ngồi vào bàn ăn.
Cả hai cầm theo chứng minh thư và các loại giấy tờ khác, chính thức lên đường đến Cục dân chính. Thủ tục kết hôn với người ngoại quốc tương đối rắc rối, Carlos phải chuẩn bị trước đó rất lâu, Thẩm Kha cũng phải chạy xuôi chạy ngược để giải quyết vấn đề hồ sơ. Sau khi công chứng ở Trung Quốc, họ phải bay về Tây Ban Nha để đăng ký, quan hệ hôn nhân chỉ được xác thực khi pháp luật của hai quốc gia đều công nhận.
Tô Thanh Gia bị anh nắm tay suốt đoạn đường đến Cục dân chính. Lòng cô trào dâng một cảm xúc khó tả.
Hai người quyết định lĩnh giấy chứng nhận dưới sự chứng kiến của gia đình, không có hoa tươi, không có khán giả.
Dù vậy, tâm trạng của cô cũng không thể bình tĩnh được như thời điểm nhận lời cầu hôn của anh vào bốn năm trước.
Cô muốn kết hôn với người đàn ông cao lớn đang đi bên cạnh mình – người đã bồi bạn bên cô suốt 12 năm qua.
Cô có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng lại không thể cất thành lời.
Hai người cứ nắm tay như vậy đến khi tay Carlos đẫm mồ hôi.
Trước cửa Cục dân chính có vài người đang xếp hàng, Tô Thanh Gia rụt rè đứng đợi, bước chân ngắt quãng.
Có lẽ cô cũng là người mắc chứng trầm cảm trước hôn nhân, cảm giác không xác định được này khiến cô hơi chùn bước.
Hai người đứng bên rìa, không xếp hàng cũng không nói chuyện. Sau một hồi do dự, Carlos quyết định ôm Tô Thanh Gia.
“Anh dắt em đến đây làm gì?” Tô Thanh Gia sững sờ, cuối cùng cũng tìm lại được mạch suy nghĩ của mình.
“Anh….” Carlos gãi đầu, ú a ú ớ nói, “Anh….”
Tô Thanh Gia cau mày mãi cũng chỉ nghe được vài tiếng lí nhí, “Anh ú a ú ớ xong là nhân viên Cục dân chính cũng nghỉ trưa rồi đó.”
Carlos càng sốt ruột hơn, anh nhìn sắc mặt Tô Thanh Gia rồi lại nhìn Cục dân chính cách đó không xa, cuối cùng hạ quyết tâm, lấy đồ trong túi đặt vào tay Tô Thanh Gia.
“Cái này…cho em…” Chàng trai tóc vàng cắn môi, “Anh….anh viết thư tình xong rồi. Em…đọc thử xem.”
Tô Thanh Gia ngạc nhiên, cứ tưởng Carlos sẽ vẽ một bức tranh như trong chương trình trước đó.- ---Đọc FULL tại truyenggg.com---
Đối với Carlos, viết thư tình bằng tiếng Trung là một thử thách không hề dễ dàng. Xem ra Tô Thanh Gia làm khó anh rồi.
Phong bì màu đỏ sẫm, bên trong có một tấm bìa cứng khắc hình hoa hồng. Tô Thanh Gia nhận ra đây là loại thiệp anh hay dùng để viết thư tình mọi ngày.
Lá thư rất lớn, cô gỡ một lúc mới mở ra hết.
Carlos hồi hộp nhìn cô, trán lấm tấm mồ hôi.
Tờ giấy trải đầy các ô vuông ngay ngắn, tuy nét chữ trên đó hơi non nớt nhưng rất có lực.
“Tô Thanh Gia,
Chào buổi sáng chào buổi tối, chào buổi sáng chào buổi tối, chào buổi sáng chào buổi tối….chào buổi sáng chào buổi tối….
Tô Lạc Ý.”
Bức thư tình này được anh huy động tất cả những chữ tiếng Trung anh biết, nhưng nội dung chỉ có vỏn vẹn hai câu: chào buổi sáng và chào buổi tối.
Tô Thanh Gia nhớ đến hai câu anh nói mấy ngày nay, lòng thấy vô cùng ấm áp.
Thấy cô không lên tiếng, Carlos nhất thời nói năng lộn xộn: “Anh…anh không giỏi tiếng Trung. Ông nội dạy anh viết chữ nhưng anh ngốc quá, cứ học rồi lại quên. Anh chỉ học được cách viết chào buổi sáng và chào buổi tối thôi…”
Anh chỉ vào chữ Hán trên giấy, nói một cách e dè: “Bella, anh đã viết 21.915 câu chào buổi sáng và chào buổi tối. Sau này ngày nào ở bên nhau, anh cũng nói cho em nghe được không?”
Từ giờ trở đi, nếu họ kết hôn 60 năm thì tổng cộng sẽ có 21.915 ngày.
Từ ngày đầu tiên đến ngày cuối cùng.
Mỗi ban mai sẽ chào em buổi sáng, mỗi đêm tối sẽ chúc em ngủ ngon.
Cô sẽ cười với anh, cãi nhau với anh, cùng anh sinh con đẻ cái, cùng anh đồng hội cùng thuyền. Anh sẽ luôn yêu cô, trong mắt chỉ có cô, trong mộng mơ thấy cô, anh sẽ bảo vệ cô. Họ sẽ bên nhau mỗi ngày.
Anh không viết quá nhiều chữ Hán, bức thư tình không có lời lẽ hoa mỹ hay nét chữ trau chuốt nhưng chỉ có trái tim tốt đẹp này mới làm viền mắt Tô Thanh Gia ướt đẫm.
Mọi thứ dường như đã vẹn tròn. Tô Thanh Gia kiễng chân, vòng tay qua cổ Carlos, trao cho anh một nụ hôn.
Carlos nếm được vị mặn, anh vội vàng ôm mặt cô, nhẹ nhàng lau nước mắt, hoảng loạn nói: “Bella, đừng khóc mà. Sao em lại khóc rồi? Em đừng khóc.”
Anh càng tỏ vẻ luống cuống, Tô Thanh Gia càng khóc to hơn.- ---Đọc FULL tại truyenggg.com---
Ký ức bắt đầu quay ngược về thời điểm lần đầu họ gặp nhau, đến khi cơn gió mùa thu thổi tới, dưới ngọn đèn đường, người đàn ông này cho cô xem hình xăm đầu tiên của mình. Sau đó anh chuẩn bị cho cô một màn cầu hôn lãng mạn, và bây giờ, cô sẽ kết hôn với anh.
Dù thời gian có thay đổi thế nào, anh vẫn mãi là Carlos chân thành, ấm áp, chỉ yêu mình cô.
“Anh làm vậy không an ủi được người ta đâu.” Tô Thanh Gia dùng sức đấm vào ngực anh.
Carlos hôn lên má cô, không biết phải nói gì: “Xin lỗi, xin lỗi…anh sẽ cố gắng học.”
Nghe thấy lời an ủi của anh, Tô Thanh Gia nín khóc mỉm cười: “Anh học hai năm rồi vẫn chưa học xong. Tại anh mà lớp trang điểm của em nhòe hết rồi.”
“Đẹp mà, Bella, em lúc nào cũng xinh đẹp.” Carlos lấy khăn giấy lau mặt cho cô, “Không phải anh cố ý. Ban đầu anh định đăng ký xong mới đưa thư tình cho em. Nhưng vì muốn em vui vẻ nên anh mới làm vậy.” Anh biết cô căng thẳng nên muốn dùng bức thư tình này chứng minh cho cô thấy quyết tâm của anh.
Tô Thanh Gia lẩm bẩm: “Toàn là lời ngon tiếng ngọt.” Cô lấy gương trang điểm ra, dặm lại lớp trang điểm.
Carlos giúp cô vuốt tóc ra sau tai rồi nhìn cô chăm chú. Đợi cô làm xong, anh nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn vào mắt: “Anh sẽ không bao giờ làm em khóc nữa.”
Tô Thanh Gia cười gật đầu.- ---Đọc FULL tại truyenggg.com---
Carlos cũng cười, chợt nhớ ra điều gì đó, “A, phải rồi.” Anh lật ngược phong thư trong tay Tô Thanh Gia, một chiếc nhẫn rơi xuống lòng bàn tay anh.
“Anh có thể đeo nó cho em không?” Anh thấp thỏm hỏi.
Tô Thanh Gia lắc đầu, nhìn chàng trai lo lắng đến nỗi mồ hôi đổ đầy trán. Cô duỗi tay lau cho anh, chỉ vào đầu gối Carlos, “Anh phải quỳ xuống trước đã.”