Mỗi Lần Ghi Bàn Đều Vì Em

Chương 61

Máu đã tản ra xung quanh. Trước mắt cậu, màu nâu đỏ của máu tương phản hoàn toàn với màu tím nhạt trong chậu quần áo.

Carlos hít một hơi rồi đưa tay lên xem thử, khi không thấy cái gì chảy xuống cậu mới kiên định bước tiếp….

Nước hơi lạnh, Carlos cầm quần áo lót của cô gái lên, thay nước lạnh bằng nước nóng.

Cậu cẩn thận giặt giũ, không hề cẩu thả chút nào, động tác nhẹ nhàng như đang làm sạch một thứ gì đó vô giá.

Không lâu sau đó chúng đã được giặt sạch sẽ, Carlos đi ra ngoài, phơi đồ ở ban công.

Cơn gió nhẹ ở Roma thổi bay mái tóc vàng của cậu, Carlos vươn tay chạm vào chiếc quần nhỏ màu hoa oải hương.

Rất mềm mại, nơi đó của Bella…Chắc hẳn sẽ mềm hơn, có thể còn có mùi của hoa nữa.

Có thể hôn lên đó không nhỉ? Có lẽ sẽ chỉ như chạm vào một cánh hoa hay ngậm lấy một quả anh đào?

Khi nào thì cậu mới có thể….

Có thể sờ vào nơi đó dù chỉ một chút nhỉ?

Hình như máu lại chảy, Carlos vội lấy khăn trong túi ra lau, rồi rón rén ra khỏi phòng.

Trước khi đóng cửa, cậu lại quay lại nhìn cô gái đang ngủ say trong phòng, hoa hồng ở đầu giường cũng không thể sánh với vẻ đẹp của cô.

Mặt trời chuyển dần từ đông sang tây, ánh sáng và bóng tối hoán đổi vị trí cho nhau, theo năm tháng mọi thứ đều thay đổi

Tô Thanh Gia ngủ rất sâu, lúc tỉnh lại đã là buổi chiều.

Cô dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, khẽ ngửi hương hoa hồng rồi mới rời giường đi thay quần áo.

Kéo rèm cửa ra mới thấy thành phố vừa yên tĩnh vừa nhộn nhịp này đang đắm chìm trong ánh sáng vàng vĩnh cửu.

Tô Thanh Gia vươn người đón ánh sáng mắt trời. Tập xong mấy động tác yoga cô mới hoàn toàn tỉnh ngủ.

Chiếc bánh nhỏ đặt ở đầu giường khiến cho cô muốn ăn. Cầm chiếc đĩa trên bàn lên, cô hài lòng cắn một miếng. Miếng bánh tan chảy ở đầu lưỡi, hương vị ngọt ngào tràn ngập trong miệng cô. Cô vui mừng như một con cáo nhỏ, hai mắt híp lại chậm rãi thưởng thức.

Tô Thanh Gia cầm chiếc bánh ngọt đi đi lại lại trong phòng. Vô tình nhìn về phía chậu nước, dường như nhớ ra điều gì đó, cô từ từ lùi lại, đợi chút, quần áo cô ngâm trước khi ngủ đâu rồi?

Vội ăn một quả ô mai to để tự an ủi, cô mới dám đến gần để nhìn. Trong chậu, đến nước còn không có chứ đừng nói là quần áo, ánh sáng mặt trời phản chiếu trên men sứ.

Một tay cô cầm dĩa ăn, một tay vỗ vỗ mặt. Nhanh nhanh, mau tỉnh lại. Nhất định là đang nằm mơ hoặc gặp ảo giác, mau tỉnh táo lại thôi.

Liên tục mở mắt ra rồi lại nhắm mắt lại nhưng chậu nước vẫn trống không.

Nghĩ một lúc rồi cô đi ra ban công. Quả nhiên, bộ nội y màu tím nhạt đang đung đưa trong gió. Gió buổi chiều rất dễ chịu nhưng Tô Thanh Gia lại thấy cảm thấy vô cùng hỗn độn.

Xin ông trời hãy nói với cô rằng trước khi trí nhớ của cô hỗn loạn cô đã giặt sạch nó đi chứ không phải là do bạn trai ngốc nghếch của cô giặt, tuyệt đối không phải. Tuy nhiên, hương thơm của chiếc bánh trên tay lại chứng minh rằng Carlos đã ở đây.

Tô Thanh Gia đứng ở ban công, cả người đều cảm thấy xấu hổ. Đào cho cô một cái hố đi, cô thật sự không còn mặt mũi nào mà gặp cậu.

Dù là cuộc sống của kiếp này hay là cuộc sống kiếp trước thì đây cũng là lần đầu tiên cô được bạn trai giặt quần áo cho, đã vậy đó còn là quần áo lót.

Cô ủ rũ dựa đầu vào vách tường, ăn một miếng bánh ngọt lớn cho hả giận. Xin hãy để cô yên tĩnh, đừng hỏi cô là ai.

Sau khi hết xấu hổ, Tô Thanh Gia lấy bộ nội y màu tím nhạt đang phơi trong ánh nắng tháng Năm vào phòng.

Tại sao rõ ràng là ngửi thấy mùi xà phòng tươi mát mà cô lại thấy ngọt ngào nhỉ? Không hiểu sao cô lại cảm thấy hình như chàng trai tóc vàng không hài lòng với số đo của cô?

Cảnh Carlos chảy máu mũi cứ lặp lại liên tục.

Cô vùi đầu vào trong quần áo, hét “A a a, xấu hổ chết mất.” Mọi lần đều là cô trêu chọc cậu, sao lần này lại là cậu ghẹo cô.

Đang chọc chọc bộ nội y thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo tới. Carlos gửi cho cô một tin nhắn “Bella, hãy lên trên tầng 3 ăn cơm tối. Anh đã gọi sẵn món cho em, em muốn người ta đưa lên phòng hay tự xuống dưới ăn? Xin lỗi em, anh phải ở sân tập luyện, không thể đi với em được.”

Tô Thanh Gia trả lời: “Em tự đi xuống cũng được.”

Cùng lúc đó, bên kia đang soạn thảo một tin nhắn, mấy chữ trên màn hình điện thoại khiến mắt cô tựa như nòng nọc con đang bơi loạn. Tô Thanh Gia cắn môi, muốn tắt điện thoại, cậu nhắn cái gì mà “Quần áo anh đã giúp em giặt sạch rồi đó, anh phơi ở ban công, nhớ lấy vào nha ^_^.”

Khuôn mặt cười ở phía sau làm cho Tô Thanh Gia cảm thấy mình như đang bị trêu chọc. Cô yên lặng cất bộ nội y vào tủ rồi xuống ăn cơm.

Bên này, sau khi nhận được tin nhắn, Carlos ôm di động cười một lúc lâu, mãi đến khi Rijkaard gào thét cậu mới vội đặt điện thoại xuống.

Bữa cơm Carlos gọi rất hợp với khẩu vị của cô. Khi ăn xong, Tô Thanh Gia hỏi lễ tân đường đến sân tập.

Khi cô tới sân tập, Carlos đang tập chuyền bóng với các đồng đội.

Hoàng hôn ở Roma rực rỡ như một biển hoa nở rộ, bầu trời không cao lắm, dường như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào đám mây mềm mại.

Thảm cỏ xanh mênh mông nối tới tận chân trời đẹp như một bức tranh sơn dầu tráng lệ được vẽ tỉ mỉ.

Ngồi trên khán đài, Tô Thanh Gia chăm chú quan sát động tác của các cầu thủ.

Mái tóc vàng của Carlos hơi lộn xộn, ánh hoàng hôn chiếu trên tóc cậu đẹp một cách lạ thường. Trong lúc cậu chạy, cô có thể nhìn thấy rõ tên cậu ngay dưới số 23 ở đằng sau.

Khi thấy số áo, Tô Thanh Gia mới hiểu được hết ý nghĩa của những con số trong lời giải thích của cậu.

Chiếc áo màu đỏ xanh làm nổi bật dáng người mạnh mẽ của cậu. Tô Thanh Gia chống cằm, chăm chú nhìn từng cử chỉ của cậu, ánh mắt cô lơ đãng dừng trên gương mặt cậu.

Cô đã nhiều lần xem cậu tập luyện. Từ chuyền bóng, kiểm soát bóng đến thực hiện sút bóng. Những động tác đơn giản hay phức tạp đều bị cậu làm chủ. Từ lúc mười tuổi đến lúc mười bảy tuổi, cậu đều tập luyện đá bóng.

Trong trí nhớ của cô, cậu từng tập cách đánh đầu đến nỗi mẻ trán, sân cỏ nhân tạo thô sơ cũng đã làm cậu chảy máu nhiều lần. Cậu từng vì tập sút bóng mà làm hỏng mấy đôi giày thể thao nhưng vẫn chưa bao giờ có ý định từ bỏ. Cậu cũng từng vì tập chuyền bóng mà khiến tất cả các đồng đội phải mệt mỏi than phiền, cậu mặc bộ quần áo ướt đẫm tiếp tục đi tìm người tập cùng.

Sự tiến bộ của cậu được thể hiện rõ ràng theo thời gian, cách chơi bóng ngày càng mang đậm phong cách riêng.

Mấy ngày nữa, bạn trai nhỏ của cô sẽ tham gia trận chung kết Champions League đầu tiên trong đời. Dù thắng hay thua, cô vẫn muốn được tận mắt mình chứng kiến màn trình diễn tuyệt vời của cậu.

Đến giờ nghỉ, huấn luyện viên từ chối phỏng vấn.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Carlos theo thói quen nhìn người xem quanh sân, búp bê tóc đen đang mỉm cười với cậu. Đôi mắt cậu sáng lên, nở một nụ cười thật tươi, giọt mồ hôi lấp lánh trong má lúm đồng tiền.

Thấy vậy, cô nở nụ cười rạng rỡ hơn, mái tóc dài như thác nước trước ngực cô khẽ lay động. Carlos ngơ ngác hơn nửa ngày, mới vặn chai nước để uống.

Cô đã thay quần áo, không biết nơi đó có gì thay đổi không.

Da dẻ trắng nõn hiện lên trước mắt, Carlos vội vàng ngẩng đầu, ngăn dòng máu đang chực chảy xuống.

Cậu giữ dáng vẻ muốn nghỉ ngơi rồi uống thêm mấy ngụm nước.

Nghĩ rằng cậu mệt, trong lòng Tô Thanh Gia có chút lo lắng, cô thầm cầu nguyện huấn luyện viên mau chóng cho họ giải tán.

Sau khi tập luyện thêm một vòng, Rijkaard dẫn họ về phòng thay đồ rồi kết thúc buổi tập luyện.

Tô Thanh Gia đi theo những người hâm mộ và phóng viên rời khỏi sân bóng.

Đường phố đông nghịt, dòng người tấp nập. Khi cô đi bộ về khách sạn được một đoạn ngắn thì Carlos lập tức bắt kịp.

Cậu mặc đồ thể thao màu đen, đội mũ trùm đầu, mái tóc vàng lộ ra hai bên tai.

“Bella.” Carlos nở một nụ cười, đôi mắt xanh xám tràn đầy vui vẻ, “Hôm nay, em đến xem anh tập luyện, anh rất vui.”

Tô Thanh Gia giúp cậu sửa lại mũ: “Em đến Roma không phải vì anh sao? Chẳng lẽ anh không biết.”

Carlos ngoan ngoãn cúi xuống, lặng lẽ cầm tay cô gái, đôi mắt sáng ngời: “Anh biết, lúc thấy em ở đó anh đã rất xúc động. Em không biết đâu, lúc đó anh còn quên cả uống nước.”

Tô Thanh Gia nghĩ lại, quả thật lúc đó cậu có sửng sốt vài giây, “Ngắm em có thể thay thế việc uống nước không?”

Chàng trai tóc vàng ngại ngùng cúi đầu, nắm chặt tay cô gái, rầu rĩ nói: “Không được, càng nhìn anh càng khát.”

Nói xong, cổ cậu đỏ lên. Bên trong áo thể thao màu đen, xương quai xanh nhẹ nhàng run rẩy.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Tô Thanh Gia vội thoát khỏi tay cậu, kiễng chân che miệng cậu lại: “Không cho anh nói, dừng lại.”

Thấy Carlos thành thật gật đầu, Tô Thanh Gia mới bỏ tay ra, cẩn thận nắm lấy tay cậu.

Thỉnh thoảng chàng trai tóc vàng lại cúi xuống quan sát sắc mặt của cô, Tô Thanh Gia bị cậu thu hút sự chú ý, cô quay sang nhìn người bạn trai đang chột dạ của mình: “Anh muốn nói gì với em sao?”

Carlos đang yên lặng suy nghĩ, nghe thấy câu hỏi của bạn gái, cậu vô thức thốt lên: “Chỉ là…muốn hỏi em mặc đồ lót màu gì.” Dứt lời, cậu mới phát hiện toàn bộ những suy nghĩ tận sâu dưới đáy lòng đều đã bị phơi bày ra, tay cậu tăng thêm ít sức lực khiến cho cô gái không thể thoát ra.

Cả người Tô Thanh Gia bị cậu làm cho nóng lên, dù thế nào cũng không thể thoát ra khỏi bàn tay cậu, cô hung hắng đáp trả: “Vậy nói về màu quần lót của anh trước đi!”

Chàng trai tóc vàng nắm chặt góc áo, đôi mắt ướt ngập vẻ ngây thơ, lông mi chớp chớp, cậu cắn cắn môi, cúi đầu nỉ non bên tai cô: ” Anh….anh mặc quần màu đen, bên trên có một đường kẻ màu xanh…Ở…ở…..”

Thấy cậu còn muốn miêu tả tỉ mỉ hơn, Tô Thanh Gia như bị thiêu đốt, lập tức dùng môi chặn miệng cậu lại.

Carlos bị hành động của cô làm cho choáng váng. Đầu tiên, cậu mở to hai mắt ra nhìn, sau đó ngoan ngoãn nhắm mãi lại, vươn đầu lưỡi ra liếm đôi môi của cô gái.

Có mùi hoa hồng.

Thơm quá.

Buổi tối, Carlos cảm thấy vô cùng hài lòng- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại vẽ lại quần lót lên trên cuốn sách, kể cả những bông hoa nhỏ bên trên cũng được cậu tỉ mỉ vẽ ra.

Sau khi vẽ xong, cậu lấy tất cả những chiếc quần lót có màu khác trong tủ ra vứt đi. Cậu cảm thấy cậu phải thay đổi tất cả chúng thành một kiểu.
Bình Luận (0)
Comment