“Cô gái, muốn quyến rũ trẫm à?”“Nàng là người của làng họ Ngưu cách vách ư?”“Nếm thử đi, máu ngọt lắm.”“Em là em gái của anh mà!”“Bệ hạ chỉ yêu vẻ ngoài của mình thôi.”“Đeo lên, đeo hết lên đi.”“Dùng sạc dự phòng có được không em?”“Hối hận chưa? Có phải mỗi một đốt xương, mỗi một tấc da đều đang hối hận không?”“Ấy, đừng có tưới nước cho ta!”……
Lúc Nhụy Bạch Y tỉnh lại, cả người nàng ướt đẫm mồ hôi, chiếc giường băng lạnh lẽo nàng đang nằm tựa như biến thành một cái lò nướng. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy đêm nay nếu không mất ngủ thì nàng lại nằm mơ.
Mơ mười lần thì đến bảy tám lần đều liên quan đến Thái Tử, có vài cảnh tượng nàng còn mơ đi mơ lại rất nhiều lần. Nàng mời thần giải mộng tới giải thử, thần giải mộng lại nói là nàng nhung nhớ Thái Tử quá độ mới thành ra thế này.
Nhung nhớ quá độ?
Nhụy Bạch Y cạn lời xoa cái trán đang sưng to lên, ngắm nghía vị trí bên cạnh mình theo bản năng. Cạnh nàng chẳng có gì cả, chỉ có một luồng khí lạnh lẽo bốc lên từ chiếc giường băng.
Bởi vì bây giờ nàng không ở Cửu Trùng Thiên, mà là ở Hàn giới, Thái Tử cũng không ở đây.
Bình thường mỗi lần nàng xuống Hàn giới xử lý tranh chấp, chàng đều sẽ đi cùng nàng. Lần này chàng rốt cuộc không theo cùng, nàng cho rằng mình sẽ được thanh nhàn, ai ngờ nàng lại mơ thấy chàng liên tục mấy đêm, đúng là y như ma làm.
Lật người mấy lần trên giường băng, Nhụy Bạch Y cảm thấy mình còn chưa ngủ đủ, còn muốn ngủ tiếp một lát, nhưng cứ nhắm mắt vào là nàng lại nhìn thấy gương mặt của Thái Tử, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn rời giường.
Nàng vừa mới ngồi dậy, một tiếng “răng rắc” vang lên, chiếc giường băng lạnh đột nhiên vỡ ra. Tiếng vang lớn ầm ầm ầm vọng lại bên tai nàng, tựa như một con quái vật khổng lồ đang ầm ĩ ngoài lâu đài băng của nàng.
Nàng còn chưa kịp phản ứng gì, một cái đầu to cộ màu xanh dương đã chui vào trong cổng lâu đài băng của nàng, gào lên tiếng rồng gầm bi thống.
“Rồng thần nhỏ?”
Nhụy Bạch Y nhíu mày.
Quái vật khổng lồ xông đến không ai khác chính là con trai nhỏ của Long Vương – thần thú có khế ước với Thái Tử trên Cửu Trùng Thiên.
Con rồng lớn màu lam lại rống lên vài tiếng. Lúc truyền vào thần thức của Nhụy Bạch Y, tiếng rồng lại trở thành giọng trẻ con non nớt: “Không hay rồi Thái Tử Phi ơi! Thái Tử ngài ấy, ngài ấy tẩu hỏa nhập ma rồi! Sắp chết rồi!”
Nhụy Bạch Y:?
…
Trên Cửu Trùng Thiên, một bông sen trắng đẹp như băng trong như ngọc đang đong đưa trái phải, cánh hoa non mềm vặn vẹo rơi rớt, chỉ nhị khô héo. Một ánh lửa màu xanh lá mạ bùng lên, cánh hoa đột nhiên tụ lại, từng cánh hoa rơi rớt lả tả.
Tiên hầu khóc lóc thôi rồi, thần sắc chúng thần nghiêm trọng, những chòm râu phết đất bị gió thổi tung bay. Thiên binh thiên tướng che tay lên ngực trái, vẻ mặt dữ tợn vì cơn đau buồn. Đám thú biết bay phủ kín tầng không, kêu rên ầm ĩ. Bốn con rồng lớn vọt lên từ đáy biển sâu, bắn lên những gợn sóng to, châu đầu vào bầu trời.
Tiếng ầm ầm ầm vang lên, mưa to tạt từ tầng trời thứ chín xuống thẳng tầng trời thứ nhất.
“Con cưng của mẹ ơi, sao con lại……” Đôi mắt của Thiên Hoàng nương nương đỏ hoe, bà kéo tay áo lên che mặt, nước mắt nước mũi dây hết lên đấy. Thiên Đế ôm bà vào lòng, vỗ vỗ bả vai bà. Công chúa cũng đi tới, cũng vỗ vỗ vai bà, thở dài nặng nề.
Bông sen trắng sắp rụng trụi cánh kia chính là con trai của họ, Thái Tử của Cửu Trùng Thiên – Ngụy Nhuận.
Người tu tiên phải trải qua trắc trở và khó khăn rất lớn mới có thể bước lên thông thiên đại đạo, còn Thái Tử vừa sinh ra đã là tiên thai. Ngoại trừ một kiếp nạn mà chàng gặp phải hồi mới sinh, thì về sau đời chàng bình an trôi chảy, lại còn chỉ tốn chút sức đã nhẹ nhàng đưa tu vi đến đỉnh cao nhờ vào dòng máu mạnh mẽ.
Còn hiện giờ, chuyện gì nên tới vẫn phải tới, dù là con của tôn thần thì cũng khó thoát được thử thách của đạo trời.
Cái gọi là kiếp, chính là dục vọng và nỗi sợ sâu thẳm nhất trong tâm hồn.
Trong khoảnh khắc Thái Tử oe oe cất tiếng khóc chào đời, rời khỏi cơ thể bà mẹ Thiên Hoàng tôn quý, chàng đã có tất cả, chẳng thiếu thứ gì, chỉ trừ mỗi tình yêu.
Nếu nói không có tình yêu, thì thật ra không hẳn là không có, chỉ là không được nồng nhiệt lắm thôi.
Chàng cưới mỹ nhân đệ nhất Hàn giới Nhụy Bạch Y mà chàng đã theo đuổi mến mộ 800 năm. Mỹ nhân trong lòng, hằng đêm quấn quýt si mê, sao lại không có tình yêu? Chỉ là những chuyện thoạt trông vô cùng viên mãn, thì càng khiến người ta muốn đâm thủng một cái lỗ, rồi sau đó phải nghĩ cách lấp cái lỗ này lại, thế mới có vẻ oanh oanh liệt liệt.
Đạo trời nện một đòn “tình kiếp” lên người chàng.
Nhụy Bạch Y giao công việc xử lý tranh chấp của ba tộc Áo Lam, Áo Đỏ, Áo Lục cho một vị có tuổi trong tộc Áo Trắng, kêu lão giải quyết mọi chuyện, rồi mới theo con rồng lớn và hai thần tướng chạy tới Thiên Đình.
Dọc đường đi, con rồng lớn đã phá hư không ít cảnh trí ở Hàn giới, Nhụy Bạch Y không để ý, còn bốn tộc người ở Hàn giới lại không dám có ý kiến. Họ đều chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cũng không biết rằng chuyến này chủ nhân nhà họ đi, thì phải mấy trăm năm sau mới về.
…
“Phụ đế, mẫu hoàng.” Nhụy Bạch Y vội vàng chạy tới. Nhìn thấy cảnh này, nàng đứng ngây ra, không thể không liên hệ chuyện trước mắt với những giấc mộng mấy đêm rồi nàng mơ.
“Con dâu!” Thiên Hoàng nương nương xông tới giữ chặt tay nàng, hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào lên tiếng, “Aizz, con cưng của ta nó……”
Nhụy Bạch Y không quen đụng chạm với người khác ngoài Thái Tử, kể cả mẫu hoàng của Thái Tử. Mi tâm nàng nhíu nhíu, nhưng nàng nhịn ý nghĩ muốn tránh đi, vẫn cầm tay của Thiên Hoàng nương nương.
Con rồng lớn bay qua, đuôi rồng cuốn đóa hoa sen trắng rơi rớt chỉ còn mấy miếng lá cây, cọ vào thân hoa bằng lớp vảy lấp lánh ánh lam, thả nó vào lòng Nhụy Bạch Y.
Bông sen trắng đã không thể hóa thành hình người nữa, nhưng trong khoảnh khắc rơi vào lòng Nhụy Bạch Y, hai cánh hoa còn chưa rớt của chàng lập tức ôm lấy ngón tay nàng, dù thế nào cũng không chịu buông ra, nhụy hoa cọ lên móng tay nàng. Nhưng cánh hoa lại không chịu được nữa, một tiếng soạt vang lên, cánh hoa rụng khỏi đài.
Quyển sách đạo trời rơi xuống lòng bàn tay Thiên Đế, ngài mở sách ra, trên đó là một đám chữ như chó bò. Đám chữ này lũ lượt nhảy lên đỉnh đầu bông sen trắng, bay vo ve mấy vòng như muỗi mới tìm được vị trí chính xác của mình, xếp thành một hàng chữ có thể đọc lưu loát như sau:
【 Sông trời đã định, biển bạc hóa hoang, mênh mông hội tụ nuốt mặt trời. Từ thuở thượng cổ tĩnh lặng ban sơ, người phá mây chém trăng, trấn nạn nước dâng, quy hết vạn giới về một. Nhưng, rễ tình tan nát, lịch chín kiếp, trả chân tình. 】
Chúng thần phải mất một lúc mới nhận hết được mặt chữ, nhưng những chữ này tách riêng ra thì họ hiểu, giờ xếp cạnh nhau, họ lại không rõ chúng đang biểu đạt điều gì.
Chỉ có Thiên Đế và Thiên Hoàng nương nương là hiểu rõ, họ phiên dịch cho chúng thần, nói đúng ra, là phiên dịch cho Nhụy Bạch Y: “Thái Tử tu luyện quá độ, tẩu hỏa nhập ma, vậy nên hãm kiếp, phải trải qua nỗi khổ trong chín kiếp, kiếp nạn này là kiếp tình.”
Nhụy Bạch Y nhíu mày.
…
Thân thể của Thiên Hoàng nương nương mang theo hắc linh căn có thể kiểm soát thời gian và không gian. Bà dùng hắc linh căn xuyên vào chín kiếp của con trai bảo bối nhà mình, lúc về thì tinh thần tiều tụy, thân hình đầy đặn cũng gầy đi rất nhiều.
Thiên Đế hỏi bà chuyện ra sao, bà kể cả đêm cho ngài, cũng khóc nguyên một đêm.
Dù sao cũng là con trai của mình, Thiên Đế biết rõ tính tình chàng, ngài mường tượng một thoáng, nghĩ ra một cách không gọi là gian lận.
Thiên Hoàng vừa nghe, mắt đã sáng lên. Ngày hôm sau, bà đi giải thích với Nhụy Bạch Y.
Gương mặt bà tràn ngập vẻ khẩn khoản, “Nói tóm lại, nếu muốn cứu cục cưng, thì con dâu cần phải nhập vào chín kiếp của nó, giành được tình cảm chân thành của nó. Bằng không kiếp này nó độ không được, thì sẽ hồn phi phách tán.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Ngụy Nhuận là phu quân của nàng, cũng là Thái Tử kế thừa ngai vị Thiên quân trên Cửu Trùng Thiên trong tương lai, tất nhiên là nàng phải đi. Nhụy Bạch Y liền nói với Thiên Hoàng, “Nhi thần nghe mẫu hoàng.”
Một con rồng lớn màu lam vẫy đuôi lội tới, bơi tới cạnh váy Nhụy Bạch Y, rầm rì một tiếng.
Thiên Hoàng gạt lệ, nói: “Chuyến này đi, để Tiểu Hanh Tức đi chung với con.”
Tiểu Hanh Tức là hậu duệ Long tộc, cũng là thần thú mang khế ước với Thái Tử.
Thiên Hoàng dứt lời, rồng lớn lập tức quay người biến đổi, hóa thành một con rắn to bằng ngón tay, bò từ đuôi váy Nhụy Bạch Y lên đầu vai nàng, cuộn thành một cục.
Tầng không dưới chân nàng vỡ ra từng khe nứt, ánh sáng chói mắt lóe ra từ khe hở. Ánh sáng nhanh chóng xoay tròn, tụ thành một trận lốc xoáy màu đỏ tím.
“Đây là lốc xoáy luân hồi, con nhảy xuống đi.” Thiên Hoàng nương nương nói.
Nhụy Bạch Y “Dạ” một tiếng, mang theo đống thịt trên vai, ôm bông sen trắng Thái Tử không thể biến thành hình người, nhảy xuống.
……
Không biết qua bao lâu, giữa lúc mê mang, nàng cảm thấy một đôi vuốt có lông tơ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt nàng, Nhụy Bạch Y tỉnh lại.
Con rồng nhỏ màu lam lập tức nhảy về đầu vai nàng, rầm rì một tiếng. Đây là tiếng rồng, người khác sẽ không hiểu được, nhưng truyền nó qua thần thức thì Nhụy Bạch Y có thể nghe thấu.
Chú rồng nhỏ màu lam nói: “Nơi này là nước Ô Tang, hiện tại người đang là thị nữ gác đêm của chủ nhân ổ trai lơ ở nước Ô Tang ạ.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Cái việc gọi là thị nữ gác đêm, tên sao thì nghĩa vậy. Lúc này nàng đang ôm một chiếc ghế con bằng gỗ hoa lê màu vàng, ngồi trên nền đất cứng lạnh căm căm, cằm nàng gác lên một góc của ghế con. Có lẽ do ngồi lâu, xương mông nàng đau nhâm nhẩm, cánh tay tê dại, tai nàng còn có thể nghe thấy tiếng ngáy rung trời.
Nàng vặn vặn cổ, vén vạt váy đứng lên, trước mắt nàng là một tấm bình phong bốn cánh thêu tranh bướm vờn hải đường.
Nếu nàng đoán không sai, ông chủ của thân thể gốc này —— chủ nhân của ổ trai lơ nước Ô Tang, chính là kẻ tạo ra tiếng ngáy kia.
Lúc này, gã hẳn đang nằm trên chiếc giường được chạm khắc tuyệt đẹp ở sau bức bình phong.
Nhụy Bạch Y dùng thần thức hỏi: “Thái Tử ở đâu?”
Rồng nhỏ màu lam rầm rì nói: “Thái Tử không ở đây, ngài ấy ở Đế Quốc Tuyệt Thế ạ.”
Ở nơi đây có cả ngàn quốc gia san sát nhau, Đế Quốc Tuyệt Thế chính là sự tồn tại hùng mạnh nhất trong hàng ngàn quốc gia này, nên được mang theo một chữ “Đế”.
Người cầm quyền của đế quốc này vốn dĩ mang họ Độc Cô, chính là gia tộc Độc Cô đang làm chủ nước Ô Tang hiện tại.
Nhưng ông tổ của gia tộc Độc Cô mắc bệnh điên, ngày nào cũng phải giết một trăm dân chúng mới thấy thoải mái. Giết mãi giết mãi, vị vua điên khùng này bị nghĩa quân ghét ác như thù anh dũng xông lên đạp xuống khỏi đài, đầu lão bị đại đao chém rớt cái phụp, treo cao trên tường thành.
Gia tộc Hoàng Phủ thủ lĩnh nghĩa quân đã thay gia tộc Độc Cô trở thành bá chủ mới của một ngàn quốc gia, cũng đổi quốc hiệu từ “Vô Song” thành “Tuyệt Thế”.
Mà đứa con côi sống tạm bợ của dòng họ Độc Cô lớn lên rồi, bèn dẫn theo đám đại thần tiền triều cũng sống tạm bợ nốt, chạy trốn tới một nơi xa xôi. Họ đánh bại kẻ đứng đầu cũ, lặng lẽ lén lút thành lập một đất nước “Ô Tang” nhỏ xíu như vậy.
Lúc này, huyết mạch Tuyệt Thế của dòng họ Hoàng Phủ đã thành công kéo dài đến đời thứ ba. Phải cái tội là, hoàng đế đời thứ ba này, dường như cũng có chí muốn làm bạo quân thứ hai bị nghĩa quân kéo xuống đài.
Bởi vì gã ta còn điên nặng hơn cả ông tổ của dòng họ Độc Cô. Gã thì không có cái thú ác giết người vì gã có thói ở sạch, nhưng gã thích nghe người ta kêu thảm thiết, kêu càng to gã càng hưng phấn.
Gã còn thích nghỉ đêm ở nơi rừng sâu dày đặc những sói, nghe tiếng sói tru gã mới ngủ ngon giấc được. Cái giá phải trả là sĩ tốt cạnh gã bị sói cắn chết hết đám này đến đám khác.
Gã còn có thói lạ đời rất phù hợp với huyết mạch Tuyệt Thế, ấy là không thích đàn bà, chỉ mê đàn ông. Đó là tại gã cảm thấy đàn bà toàn bị hôi nách, vậy nên phi tử và nô bộc trong cung toàn là đàn ông.
Chú rồng nhỏ màu lam giải thích xong một hồi với Nhụy Bạch Y, cuối cùng nói: “Thái Tử Phi, gã bạo quân Hoàng Phủ Nhuận của Đế Quốc Tuyệt Thế này chính là Thái Tử điện hạ nhà mình. Người phải mang đến niềm vui cho ngài ấy, giành được tình cảm chân thành của ngài ấy, mới có thể cứu vớt ngài ấy ạ!”
Nhụy Bạch Y: “……”
Có thể từ chối được không.
Nàng không biết vì đâu lúc sống lại trong kiếp này Ngụy Nhuận lại nhiễm cái tính tình quái gở dở hơi như thế. Nhưng thôi, nếu đã tới rồi, thì nàng thử chút cũng không sao.
Tối nay Nhụy Bạch Y ngồi cạnh chiếc ghế gỗ lê màu vàng cả đêm, nàng không tu luyện, mà đang vắt hết óc nghĩ kế hoạch chinh phục được Hoàng Phủ Nhuận. Giữa chừng nàng còn hỏi chú rồng nhỏ màu lam không ít chuyện, dù sao cũng liên quan đến chuyện sống chết tồn vong của Ngụy Nhuận, nàng không muốn làm chậm trễ chuyện lịch kiếp của Ngụy Nhuận vì sự thiếu tâm của mình.
Nửa tháng sau, cơ hội đã đến.
Vì Hoàng Phủ Nhuận “nổi danh” đã lâu, không biết bao nhiêu đội nghĩa quân đã được thành lập cả trong lẫn ngoài nước. Cờ xí đả đảo “Bạo quân Nhuận” của đội này còn thiết kế đẹp xinh hơn đội trước.
Dòng họ Độc Cô thấy thế, cũng đã sớm nổi hùng tâm muốn đoạt lại vương quyền. Họ triệu tập một đống đại thần trù tính mấy năm, rốt cuộc nghĩ ra một thượng sách.
Bước đầu tiên để thi hành thượng sách, mỹ nam kế.
Ngàn chọn vạn tuyển, họ lựa chọn được một gã trai lơ bảnh bao nhất trong ổ trai bao của nước Ô Lang – Bán Sâm Lang.
Ngày mười lăm tháng Chạp ấy, bạo quân Nhuận sẽ tới núi Loa Âm ở sát biên giới Đế quốc Tuyệt Thế tá túc qua đêm, quả đúng là một cơ hội rất tốt.
Chỉ cần Bán Sâm Lang có thể quyến rũ giữ bạo quân Nhuận lại được, bọn họ sẽ liên hợp với đám quân khởi nghĩa chạy vào chiếm thành, ngai vàng sẽ về tay.
Nhụy Bạch Y trà trộn vào trong đội ngũ, cùng tới trước núi Loa Âm.
Nhóm thị nữ mà nàng đi theo này từng được huấn luyện bí mật trong phòng tối. Đến lúc đó, họ sẽ chọn ra hai người trong đám này để giả làm nữ thổ phỉ độc ác quất roi Bán Sâm Lang, buộc gã ta lên núi làm chồng áp trại cho trại chủ.
Thật ra để hai võ tướng hoặc binh lính nước Ô Tang có võ công giỏi hơn sắm vai thổ phỉ cũng được. Nhưng vì bạo quân Nhuận ghét đàn bà, có tật mê trai, nên các lão thần ở chiếu trên vuốt râu suy xét rất lung, cảm thấy để phụ nữ đóng giả thì sẽ tăng thêm một nửa sự thương xót của bạo quân Nhuận dành cho Bán Sâm Lang.
Nước Ô Tang không có nữ binh, cũng không có nữ sát thủ, họ đành phải chọn trong đám đàn bà con gái biết ít quyền cước. Nhụy Bạch Y tất nhiên là người có võ công giỏi nhất trong đó. Nàng đánh người với tư thế tàn nhẫn chính xác, không chút dịu dàng, lập tức được chọn trở thành một trong hai nữ thổ phỉ tàn ác.
Ngày mười lăm tháng Chạp trên núi Loa Âm, tuyết trắng phủ kín đất, gió lạnh gào thét, điên cuồng thổi vào đám hoa cỏ đã bị băng tuyết điểm xuyết trên cành, tựa như muốn thổi núi Loa Âm thành một con lừa trọc không có đến một cọng lông.
Nghe thấy tiếng vó ngựa lộp cộp và tiếng bánh xe lăn đằng trước, cây roi trong tay Nhụy Bạch Y lập tức vung về phía chàng thư sinh đẹp trai áo quần sạch sẽ đang giả vờ quỳ rạp trên mặt đất vì bị đánh kia.
“Á!” Tiếng hét thảm thương này không phải là diễn, mà là chân thật. Gương mặt đẹp của Bán Sâm Lang nhăn dúm dó lại, gã lập tức đè giọng tức giận, “Nhẹ chút thôi, cô muốn lấy mạng ta đó ư?!”
“Diễn thật một chút bạo quân mới tin tưởng được chứ.” Nhụy Bạch Y nói.
Bán Sâm Lang: “……”
Nhụy Bạch Y nói như vậy, cũng là do nàng nghĩ vậy thật. Nàng là một người sắm vai nữ thổ phỉ đam mê nhiệt huyết với nghề, chứ không phải là nhân cơ hội trả thù ai cả, nàng với Bán Sâm Lang nào có quen biết gì nhau.
Ngay sau đó, mặc kệ Bán Sâm Lang có gào thét kêu đau thế nào, mấy roi của nàng lại quất xuống. Cuối cùng, phía trước cũng vang lên tiếng “Dừng tay”.
=====
Tác giả có lời muốn nói:Nhụy Bạch Y: Ta là một người thuộc phái diễn xuất không màng tới tình cảm.Ngụy Nhuận: Vợ ơi, tay có đau không?Giải thích một chút, nữ chính họ “Bạch Y” (Áo trắng), tên là “Nhuỵ” (Nhị hoa).[HẾT CHƯƠNG 1]