*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nói tới mưa, người dũng cảm sẽ nghĩ đến “
Tóc giận mũ rơi, Lan can tịnh, Mưa còn lất phất”, người bay bướm sẽ nghĩ đến “
Chiếc tơi mưa gió kệ thây đời”, người sầu bi lại liên tưởng “
Thấy trăng luống những đau người, Đêm mưa đứt ruột, canh dài tiếng chuông”.
(Tóc giận mũ rơi, Lan can tịnh, Mưa còn lất phất: Mãn Giang Hồng, bài từ ca của Nhạc Phi. Bản dịch của Yến Lan. Link.Chiếc tơi mưa gió kệ thây đời: bài từ Định Phong Ba của Tô Thức, bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo. Link.Thấy trăng luống những đau người, Đêm mưa đứt ruột, canh dài tiếng chuông: Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, bản dịch của Tản Đà. Link.)Còn cảm xúc đang bành trướng trong lòng Liễu Ngọc Nhàn lúc này, lại là sự bén nhọn của màn mưa.
Nó tựa như một con dao sắc, khoét đi những nốt rỗ trên mặt Ngưu Tiểu Nhụy, đẽo gọt mặt nàng trở nên đẹp đẽ như tiên trên trời.
Một gương mặt ngọc nghiêng nước nghiêng thành đã được sáng tạo nên như vậy.
Tại sao mưa xối trên mặt nàng ta, mà mặt nàng ta lại không biến hóa được đến nhường ấy?
Mưa chỉ là một thứ bình thường, tháng nào trời cũng đổ mưa mấy bận. Liễu Ngọc Nhàn chưa từng ngẫm ngợi nhiều về mưa, nhưng lúc này nàng ta lại bội phục nó sát đất.
Nếu Mã Thúy Hoa có thể nghe thấy tiếng lòng bấy giờ của Liễu Ngọc Nhàn, chắc chắn con bé sẽ giật giật khóe miệng, đảo mắt khinh thường.
Lạc đề đến mức này, đúng là làm người ta thán phục.
Tóm lại, cho dù mặt đối mặt đứng ngay trước mắt nhau, Liễu Ngọc Nhàn cũng không tin rằng vẻ đẹp khuynh thành trước mặt nàng ta thực sự tồn tại, mà chỉ là ảo giác do màn mưa tạo nên.
Mãi đến khi một con ngựa khỏe đạp vó lên mặt đất lầy lội chạy đến trước người Nhụy Bạch Y.
Tay phải của người đàn ông mặc áo gấm màu nâu cầm hai chiếc ô, chàng ném một chiếc trong đó cho Mã Thúy Hoa đứng sau Nhụy Bạch Y, mở bàn tay ra với Nhụy Bạch Y: “Nàng dâu ơi, lên đi.”
Tiếng “Nàng dâu ơi” kia khiến Liễu Ngọc Nhàn còn đang cố chấp không tin sợ hãi tỉnh lại từ trong cơn mộng, nàng ta ngơ ngẩn nhìn về phía chàng trai trên lưng ngựa.
Rõ ràng đối phương ở ngay trước mắt, nhưng nàng ta lại cảm thấy mình cách chàng một khoảng dài như trời bể, dù là trước kia, hay là hiện tại.
Cùng lúc đó, gương mặt tuyệt đẹp còn trong sáng hơn băng tuyết của Ngưu Tiểu Nhụy mới dần dần trở nên chân thật trong mắt nàng ta.
Nhụy Bạch Y đưa tay qua theo lời chàng, Mã Đại Nhuận lập tức khép bàn tay lại, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, chiếc ô trong tay kia đặt lên lưng ngựa. Chàng nhanh chóng cúi người xuống, dùng bàn tay đó nắm lấy vòng eo nhỏ của Nhụy Bạch Y, nhẹ nhàng nhấc lên, bế Nhụy Bạch Y lên ngựa. Chàng dán sát người mình vào dáng vóc bé nhỏ của nàng từ đằng sau, ôm trọn nàng trong lòng mình.
Chàng chưa từng liếc nhìn thiếu nữ dưới ngựa lấy một lần, cầm chiếc ô trên ngựa lên, mở nó ra, che lên đầu chàng và Nhụy Bạch Y. Bàn chân to đeo ủng đá nhẹ vào thân ngựa, con ngựa phi lên trước.
Mã Đại Nhuận nói một câu “Thúy Hoa, em tự về nhé!” rồi ôm thiếu nữ mặc áo trắng trước mình, nhanh chóng biến mất trong màn mưa.
“Vâng!” Mã Thúy Hoa lên tiếng rõ to, tán ô đã che khuất người con bé và cô hầu. Con bé quay đầu hừ một tiếng với Liễu Ngọc Nhàn, khoác cánh tay hầu gái chạy về phía xe ngựa.
Liễu Ngọc Nhàn ngây ra tại chỗ, mất rất lâu mà vẫn chưa hoàn hồn.
Nước mưa trên mặt Nhụy Bạch Y đã bị Mã Đại Nhuận liếm sạch sẽ, tuy rằng nàng thấy rất khó hiểu là làm sao Mã Đại Nhuận nghiêng đầu nâng mặt nàng hôn nàng mà vẫn cưỡi ngựa về phủ thoải mái được, tay kia lại còn cầm ô nữa.
…… Chàng từng luyện kĩ năng này rồi sao.
Tới khi kéo ngựa dừng lại, Mã Đại Nhuận mới buông đôi môi đang cắn trên tai Nhụy Bạch Y ra, đưa chiếc ô mình cầm vào bàn tay nhỏ của Nhụy Bạch Y. Chàng nhảy xuống ngựa trước, rồi dang hai tay ra với Nhụy Bạch Y.
Nhụy Bạch Y nâng chân, cầm ô nhảy xuống, thân hình mảnh khảnh rơi trọn vào lòng Mã Đại Nhuận.
Nhụy Bạch Y giơ ô lên, che trên đầu Mã Đại Nhuận.
Mã Đại Nhuận lại nhân cơ hội này cọ lên má nàng, ôm nàng rảo bước vào cổng lớn.
Nếu không phải nhân lúc mưa to, trời đất mờ mịt, còn có ô che, thì thông thường Mã Đại Nhuận sẽ không xằng bậy trên ngựa. Bấy giờ về phủ rồi, mặt Nhụy Bạch Y ửng đỏ, tai cũng đỏ, nhưng chỗ đấy đỏ không phải là do thẹn thùng, mà là bị Mã Đại Nhuận cắn đỏ.
Mã Đại Nhuận ra lệnh cho người hầu đun nước ấm, đổ đầy vào thùng gỗ hoa lê cạnh tấm bình phong trong phòng ngủ. Đoạn, chàng bế Nhụy Bạch Y cùng vào ngâm.
Nhụy Bạch Y nói: “Hôm nay hình như có một cô gái đã nhìn thấy gương mặt thật của em rồi, có lẽ cô ta sẽ nói ra ngoài.”
Đến lúc đó, hình tượng thâm tình không chê vợ xấu mà Mã Đại Nhuận phịa ra chắc chắn sẽ đổ vỡ. Nếu nghiêm trọng, thì có thể là tội lớn khi quân.
Mã Đại Nhuận cười, “Không sao, nói thì cứ nói đi, lời đồn về hai ta còn thiếu hay sao. Văn nhân am hiểu gì nhất? Am hiểu nhất là viết trắng thành đen, viết đen thành trắng. Đến lúc đấy tiếng gió truyền ra, tôi viết một hai bài thơ truyền ra ngoài, đảm bảo sẽ làm lời đồn đãi ngưng ngay.”
“Chàng đừng ngạo mạn quá đáng.” Nhụy Bạch Y nói.
Mã Đại Nhuận cười nói: “Con người ấy mà, lo lắng cũng là một ngày, mà thoải mái cũng là một ngày, hà tất phải sống cuộc đời lo lắng đề phòng. Gió đến thì chặn lại là được. Mã Đại Nhuận tôi đây cũng có khả năng này mà.”
Dứt lời, chàng ôm Nhụy Bạch Y vào lòng mình, hôn lên sống mũi nàng.
Bên kia, Liễu Ngọc Nhàn cuối cùng cũng buông cây bút đang định viết, nặng nề nhìn bức họa trân quý đối diện hồi lâu.
Nàng ta đứng lên, đi qua, tháo bức tranh kia xuống, xé nát.
Bức tranh này là do nàng ta nhờ bạn bè đi mua ở chỗ Mã Đại Nhuận, luôn treo ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng. Nàng ta từng thề, rồi sẽ có một ngày, nàng ta sẽ trở thành người trong lòng của kẻ họa nên bức vẽ này.
Lời thề này đã lập ba năm, nay lại trở thành trò cười.
“Tiểu thư, sao cô lại không viết nữa? Cô ả Ngưu Tiểu Nhụy kia thật ra không phải là một người vợ xấu xí, mà có dung mạo của tiên trên trời, vậy thì Mã Đại Nhuận khi quân rồi! Tất cả bá tánh trong kinh thành đều bị anh ta chơi xỏ! Anh ta coi thường tiểu thư, chúng ta không thể tha cho anh ta được.”
Một hầu gái đi tới, đặt tách trà nóng lên bàn, nói.
Liễu Ngọc Nhàn lập tức lạnh mặt, “Ai nói chàng ấy coi thường ta?”
“……” Tay cô hầu run lên.
Liễu Ngọc Nhàn nhìn mảnh vụn trên mặt đất, nói: “Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng, chuyện là thế thôi.”
“Nếu không có Ngưu Tiểu Nhụy, với tài năng và diện mạo của ta, Mã Đại Nhuận nhất định sẽ chú ý tới ta. Bại bởi kẻ có nhan sắc như tiên trên trời, ta cũng không lấy làm buồn. Cha thường dạy dỗ ta, dám đánh cuộc thì phải dám chịu thua.”
Cô hầu: “……”
“Vậy tiểu thư, đơn…… đơn kiện này còn viết nữa không ạ?” Cô hầu thấp thỏm hỏi, sợ mình lại nói sai điều gì.
Liễu Ngọc Nhàn liếc sang, “Viết cái gì?!”
Nàng ta nói: “Tội khi quân, thì sẽ phải chém đầu, Mã Đại Nhuận tài hoa một nước, nếu phải chết vì tội ấy, thì sẽ là niềm tiếc nuối và bất hạnh của nước Đại Hữu. Liễu Ngọc Nhàn ta đây không thể trở thành tội nhân thiên cổ được. Chuyện của hôm nay, cứ xem như chưa từng xảy ra, em nhất định không được ra ngoài nói huyên thuyên.”
Nàng ta ngẫm nghĩ một lát, lại nói: “Ba năm đã qua, cha ta vẫn chỉ là thái thú của Thượng Dương, còn Mã Đại Nhuận đã từ một thư sinh nghèo kiết hủ lậu ngồi lên được vị trí biên tu ở Viện Hàn Lâm, sau này chẳng rõ sẽ phát triển đáng sợ đến mức nào. Nếu bệ hạ đã biết dung mạo thật của Ngưu Tiểu Nhụy từ lâu, nhưng mắt nhắm mắt mở cho qua vì tin chiều Mã Đại Nhuận, thì kẻ chết trên đoạn đầu đài sẽ là gia tộc họ Liễu chúng ta. Ván cờ này, dù gì ta cũng không thể đánh cuộc cảm tính, tiền đồ của dòng họ Liễu không thể hủy trong tay ta được.”
Lời nói của Liễu Ngọc Nhàn khiến cô hầu sợ đến độ túa mồ hôi lạnh.
Đột nhiên ngẫm lại, cô ta cảm thấy may quá may quá, may mà tiểu thư nhà cô ta có đầu óc, không lú lẫn vì ái tình, kẻo không đã to chuyện rồi. Ban nãy cô ta còn khuyến khích tiểu thư nhà cô ta, giống hệt như nữ phụ ác độc mà những thoại bản kia hay viết, quả là quá ngu.
Nói đến thoại bản, dạo này đại tiểu thư Mã Thúy Hoa của phủ họ Mã cũng bất cẩn mê mẩn thứ này.
Như bây giờ đây, con bé đã luyện đàn xong dưới sự giám sát của hầu gái, nó bước những bước đầy vẻ thục nữ nằm vào trong chăn. Đợi cô hầu lùi ra ngoài khép cửa lại, con bé lập tức bật dậy, moi một quyển thoại bản to bằng lòng bàn tay dưới miếng độn giày ra, lấy một ngọn nến ra từ tay áo. Nó thắp nến bằng mồi lửa, ngồi bệt dưới đất sau tủ quần áo, đặt thoại bản lên đầu gối, đọc cực kì say mê.
Tủ quần áo rất to, che được phần lớn ánh nến, nếu nhìn từ ngoài vào, trong phòng vẫn đen thui. Nhưng không ngờ ở một góc nào đó trong phòng, đại tiểu thư nhà họ đang đắm chìm trong thế giới máu chó của thoại bản.
Con bé đọc trộm mấy hôm, cuối cùng bị cô hầu bắt quả tang, mách cho Mã Đại Nhuận.
Mã Đại Nhuận hùng hổ xông vào sương phòng của Mã Thúy Hoa, lôi ra hai chồng truyện lớn từ dưới tủ quần áo, gầm giường, trong chăn bông của con bé.
Mã Đại Nhuận: “……”
“Đưa tay ra đây.” Tuy rằng Mã Thúy Hoa đã thành một cô nhóc vị thành niên, nhưng anh Ba Mã Đại Nhuận chàng đây vẫn rầu thối ruội vì nó. Bấy giờ chàng nắm chặt cây thước, gương mặt đẹp trai nghiêm lại.
Anh Tư Mã Cẩu Đản của Mã Thúy Hoa cũng khoanh tay đứng bên cạnh rất là ra vẻ, nó nhíu mày nhìn con em gái không nên thân của mình. Rõ ràng nó chỉ lớn hơn Mã Thúy Hoa một tuổi, nhưng thân thể bé tí kia lại rất ra dáng ông cụ non.
Nhụy Bạch Y ngồi trên ghế hoa hồng, hai bé con tóc buộc chỏm đang ôm ghế con ngồi trước người nàng, ngơ ngẩn ngắm nàng. Chúng ngắm nàng một lát, lại nhìn về phía cô bé Mã Thúy Hoa của chúng.
(Ghế hoa hồng: một loại ghế cổ hay được dùng trong thời Minh.)Mã Thiết Trụ và Mã Xuân Miêu ngồi bên phải, nhìn Mã Thúy Hoa chằm chằm, vẻ mặt nghiêm trọng.
Mã Phú Quý và cô vợ Mã Mạt Lị của anh ngồi bên trái, đứa bé Mã Mạt Lị bế đang mút sữa chùn chụt, mắt của bé con liếc về phía Mã Thúy Hoa.
Đông đủ gia đình tụ tập ở sảnh, tầm mắt tất cả đều hướng về một người. Tư thế kia, khí thế kia, khiến người ta cảm thấy nặng nề áp lực.
Mã Thúy Hoa đứng ở giữa sảnh: “……”
Con bé phạm phải tội tày đình gì ư?!
Không phải nó chỉ đọc truyện chui mấy đêm thôi sao, sao lại làm như con bé đi phóng hỏa giết người vậy!
“Thúy Hoa, ngày thường anh Ba của bay dạy bay đọc sách biết chữ, là vì muốn bay cố gắng luyện khí chất khuê tú, chứ không phải để bay đọc mấy thứ thoại bản không đứng đắn nầy. Bay còn không mau nhận lỗi đi.” Mã Phú Quý nói.
“Y ê a!” Đứa bé non nớt anh ôm trong lòng huơ bàn tay nhỏ béo múp, dường như đang phụ họa lời của cha bé, mỗi tội chẳng ai hiểu gì.
Mã Thúy Hoa mân mê ngón tay, cọ mũi chân vào nhau, cúi rịt đầu, lí nhí nói: “Không phải chị dâu Ba cũng đọc sao?”
Mã Đại Nhuận: “Cái gì?”
Mã Thúy Hoa hơi dẩu miệng, ngẩng đầu, ưỡn ngực nói: “Chị dâu Ba cũng đọc mà!”
Mã Đại Nhuận:?
Chàng nắm cổ tay Mã Thúy Hoa, lại đập thước vào lòng bàn tay con bé, “Đâu ra mà nói thế!”
Thật ra Mã Đại Nhuận đánh nhẹ hều, chỉ ra vẻ dọa người thôi. Nhưng bị đánh trước mặt bao nhiêu người, Mã Thúy Hoa còn là một cô bé, nó lập tức ấm ức đỏ hoe mắt, rít lên: “Có mà! Chính là quyển 《 Nàng phi xinh đẹp của bạo quân xấu xa 》 ấy! Quyển sách này là anh Ba mua cho chị dâu Ba đó, anh quên rồi à?!”
Mã Đại Nhuận: “……”
Mã Thúy Hoa không nói thì chàng cũng quên khuấy mất.
Giọng Mã Thúy Hoa run rẩy: “Em thường xuyên thấy chị dâu Ba móc quyển thoại bản kia ra đọc mà! Vì đâu mà chị dâu Ba được đọc, còn em lại không được đọc?! Đều là con gái, tại sao những chuyện chị dâu Ba được làm em lại không thể làm!”
Mã Đại Nhuận: “……” Được rồi, chàng nhớ ra rồi, quyển sách kia đúng là do chàng mua, em Nhụy xinh thường xuyên lấy ra đọc sao? Chàng chẳng tài nào hiểu nổi.
Mã Đại Nhuận ghét bỏ móc ra một chiếc khăn, lau gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt của Mã Thúy Hoa, “Được rồi đừng khóc nữa, không phải là anh Ba không cho em đọc. Nhưng chẳng phải em còn bé sao, chị dâu Ba của em đã cập kê, còn làm vợ người ta rồi, sao em lại so mình với chị dâu Ba được?”
“……” Mã Thúy Hoa khụt khịt mũi: “Cho nên đợi em cập kê rồi thì được đọc ạ?” Vậy thì nhanh lắm, chỉ hai năm nữa thôi!
Mã Đại Nhuận: “Ừ.”
Mã Thúy Hoa lập tức ngưng khóc ngay, ngoan ngoãn lôi hết những quyển thoại bản chưa bị Mã Đại Nhuận lục soát ra, giao cho chàng.
Khóe miệng Mã Đại Nhuận cong lên.
Tới đêm, sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Mã Đại Nhuận ngắm nghía gương mặt xinh đẹp mướt mát mồ hôi của Nhụy Bạch Y tỉ mẩn. Đợi nàng ngủ say, chàng hôn lên cằm nàng, lần dưới gối nàng, lấy ra một quyển sách.
Trên bìa sách là một hàng chữ nhỏ:
Nàng phi xinh đẹp của bạo quân xấu xa.Hôm nay, sau khi dạy dỗ Mã Thúy Hoa, Mã Đại Nhuận bèn hỏi Nhụy Bạch Y xem có phải Mã Thúy Hoa nói đúng không. Nhụy Bạch Y tự thấy chẳng có gì phải giấu giếm, bèn đáp quả là như thế.
Nhưng thật ra nàng cũng không hay lấy ra đọc, chỉ thỉnh thoảng thôi. Lúc Mã Đại Nhuận ở trong phủ, có chàng ở bên, Nhụy Bạch Y cũng không nhàm chán, luôn quấn quýt với chàng. Khi Mã Đại Nhuận lên triều hoặc ngâm mình trong phòng sách bận rộn công việc biên tu, nàng mới có thể lấy sách ra đọc một chút, không khéo bị Mã Thúy Hoa bắt gặp vài lần. Thế là con bé lại nói thành “thường xuyên”.
Mã Đại Nhuận bó gối ngồi ở đầu giường, lật xem quyển 《 Nàng phi xinh đẹp của bạo quân xấu xa 》một lần.
Chàng đọc rất nhanh, cái thể loại truyện ngốc nghếch không cần nghiền ngẫm kĩ từng chữ này, chưa hết thời gian uống nửa chén trà nhỏ chàng đã đọc xong.
Đọc xong chàng không đi ngủ, lấy lưỡi chống má một lát. Chàng buông người Nhụy Bạch Y ra, rón rén trèo xuống giường. Chàng nhặt chiếc áo choàng trên mặt đất, phủ lên người, đi về phía phòng sách.
Nửa tháng sau, một người bán sách cầm chiếc hộp gấm màu lam đứng tần ngần trước phủ họ Mã, gia đinh đi ra gọi cậu ta: “Kẻ tới là ai?”
Cậu bán sách đưa hộp gấm sang: “Thưa bác, đây là quà chủ tôi sai tôi đưa tới, để tặng cho phu nhân bên này ạ, phiền bác trao tận tay phu nhân.”
Cậu bán sách nói xong thì chạy mất.
Gia đinh nghi ngờ, cầm hộp gấm đi về nhà Mộ Hoa.
Mã Đại Nhuận đang ngắm mỹ nhân đứng trước bình phong làm mẫu vẽ cho chàng thì thấy gia đinh bưng hộp gấm đi vào, chàng nhướng mày.
“Chuyện gì?” Chiếc bút lông trong tay chàng không ngừng nghỉ, chàng hỏi.
Gia đinh lặp lại lời người bán sách.
Nhụy Bạch Y cầm một đĩa anh đào ăn dở, không khỏi ngẩng đầu nhìn qua.
Mã Đại Nhuận vẽ xong quả anh đào cuối cùng trong tranh rồi mới ngẩng đầu lên. Chàng đặt bút lông xuống, “Ồ?” một tiếng, “Đặt hộp xuống đi.”
Gia đinh đặt chiếc hộp gấm lên bàn, rời khỏi phòng.
Nhụy Bạch Y ôm anh đào rướn người dậy.
“Nương tử, mở ra xem thử nhé?” Mã Đại Nhuận nhướng mày cười.
Nhụy Bạch Y đưa đĩa anh đào cho Mã Đại Nhuận, tay đặt lên hộp gấm rồi lại dừng, nàng nói: “Liệu có phải vật gì nguy hiểm không nhỉ?”
Trong kinh đô này, nàng chẳng có bạn bè gì, không nghĩ ra nổi ai lại tặng quà cho mình.
Đây là phản ứng ban đầu bình thường.
Mã Đại Nhuận: “……”
Chàng nói: “Không đâu.”
Môi chàng mang ý cười.
Nhụy Bạch Y lập tức liếc chàng một cái đầy nghi ngờ, chẳng hiểu sao sự cảnh giác trong lòng lại tiêu tan không ít, nàng mở chiếc hộp trong tay ra.
Hộp mở, một cuốn sách nằm trong ấy, tên sách là 《 Nàng phi xinh đẹp của bạo quân xấu xa 》.
Nhụy Bạch Y: “……”
“Ồ, sao lại là thứ này?” Mã Đại Nhuận tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhụy Bạch Y nhìn chàng.
Mã Đại Nhuận trêu chọc nói: “Xem ra người bạn này của nàng rất hiểu nàng đấy, biết nàng thích đọc quyển này, nên gửi cho nàng một quyển mới tinh. Nàng mở ra đọc thử xem sao?”
Nhụy Bạch Y cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai, nhưng chưa đoán ra ngay được, nàng cầm quyển sách trong hộp lên, lật bừa mấy trang.
Đúng là nàng đã đọc quyển sách này rất nhiều lần, nội dung trong ấy hầu như nàng đã thuộc làu. Bây giờ Mã Đại Nhuận ở đây, nàng cũng không định đọc sách tiêu khiển, bèn chuẩn bị bỏ sách về hộp, tìm người hỏi rõ ngọn ngành rốt cuộc kẻ tặng sách đến là ai.
Chợt lật đến đoạn sau, nàng phát hiện quyển sách này lại còn đầy đủ không thiếu trang nào.
Trong ba năm này, nàng đã mua quyển này thêm mấy lần, những quyển sách nàng mua về đều không có kết cục. Dần dà nàng cũng quen, lười tìm tòi nghiên cứu tiếp.
Nhưng bây giờ, quyển nàng cầm trong tay lại là bản đầy đủ.
Nhụy Bạch Y bèn mặc kệ bức tranh vẽ nàng đã hoàn thành của Mã Đại Nhuận, cầm sách ngồi xuống một bên, tự mình đọc nốt.
Mã Đại Nhuận trở thành không khí chỉ trong nháy mắt.
Nhưng anh chàng này cũng chẳng để ý mấy, ngược lại còn thấy hứng thú hơn. Chàng mím môi ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh tiếp tục vẽ tranh.
Chàng đã vẽ trong bức tranh nàng dâu xinh đẹp của chàng ăn anh đào, nay chàng lại muốn vẽ cho nàng bức nữa, tên là 《 Tranh mỹ nhân mê mẩn đọc sách 》.
Nhụy Bạch Y đọc cuốn sách trong tay, cũng không biết Mã Đại Nhuận lại bắt đầu vẽ nàng.
Kết cục của quyển sách này khá là hài hước. Truyện kể rằng Hoàng Phủ Nhuận vào đến nước Ô Tang, tìm được nàng trong một ngôi làng nhỏ trên núi ở nước Ô Tang. Nàng đã đổi tên, lấy tên là “Mã Tiểu Mai”. Mã Tiểu Mai bị mất trí nhớ.
Để kích thích ký ức của nàng, Hoàng Phủ Nhuận giả trang thành dân làng ở đây, tự đặt tên mình là “Ngưu Đại Nhuận”, ra vẻ yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ngưu Đại Nhuận vừa tỏ tình, Mã Tiểu Mai đã đồng ý ngay. Chàng nói chàng muốn cưới nàng, Mã Tiểu Mai cũng đồng ý tuốt, hai người vừa mới gặp mà đã chìm trong bể tình.
Ngưu Đại Nhuận đưa Mã Tiểu Mai về nhà mình, ngày ngày cấy cày, nuôi Mã Tiểu Mai bằng tiền trồng hành tây và bán tranh.
Thái giám và thị vệ bên cạnh Hoàng Phủ Nhuận giả trang thành người thân của Ngưu Đại Nhuận.
“Cha, con đưa Tiểu Mai lên trấn trên mua bánh bao vỏ trong nhân trứng sữa. Bữa tối nay cha và các anh em tự ăn, không cần chờ con và Tiểu Mai đâu.”
Tiếng “cha” mà Hoàng Phủ Nhuận gọi khiến Cao Thường Hỉ giả dạng làm cha chàng sợ đến mức hai chân run bắn, một lúc lâu sau mới đáp chàng “Ừ, ừ.”
Mã Tiểu Mai khó hiểu hỏi chàng: “Sao thiếp cảm thấy cha và các anh em của chàng đều đang run nhỉ?”
Ngưu Đại Nhuận tỏ vẻ sầu bi, “Hồi trẻ họ làm ruộng vất vả quá nên bị động kinh đấy.”
“Vậy thì đáng thương quá.” Mã Tiểu Mai nhăn đôi mày đẹp lại.
“Cha” và “các anh” ở đằng sau: “……”
Mãi đến một đêm nọ, Mã Tiểu Mai bừng tỉnh từ trong giấc mộng, rời khỏi vòng tay Ngưu Đại Nhuận. Nàng ngơ ngẩn ngắm chàng đăm đăm, hốc mắt đỏ hoe: “Bệ hạ!”
Mí mắt Hoàng Phủ Nhuận run lên, chàng mở mắt ra.
Ngắm thiếu nữ khóc như hoa lê dính mưa một lát, chàng ngồi dậy, bàn tay to đặt lên gáy Mã Tiểu Mai, giọng nói khàn khàn: “Cô gái, rốt cuộc nàng cũng nhớ ra trẫm rồi.”
Mã Tiểu Mai khóc không thành tiếng, Hoàng Phủ Nhuận nắm cái cằm bóng loáng mềm mại của nàng, đặt nụ hôn sâu……
Từ đây, bạo quân của Đế quốc Tuyệt Thế đã tìm lại được nàng phi xinh đẹp của chàng. Chàng cởi bỏ vỏ bọc “Ngưu Đại Nhuận”, bế nàng phi xinh đẹp lên xe ngựa khởi hành về cung.
Ai ngờ trên đường hồi cung, tin tức đô thành của Đế quốc Tuyệt Thế bị nghĩa quân công phá truyền đến. Quốc chủ của nước Ô Tang chiếm lĩnh được vương thành, chặt đầu Đại tướng quân hộ quốc của Đế quốc Tuyệt Thế, treo trên cửa thành.
Vì thế bạo quân vừa mới tìm được nàng phi xinh đẹp của chàng lại bước lên con đường trốn chạy.
Cuộc đào thoát này kéo dài suốt ba năm, nàng phi xinh đẹp đã sinh con cho chàng hai lần. Một lần nàng sinh thai long phượng, một lần sinh sáu, tổng cộng là tám người con, một hoàng tử nhỏ, bảy công chúa nhỏ.
Hoàng Phủ Nhuận sống ở nơi hẻo lánh ba năm. Ngày ngày, khi gà gáy sáng, chàng đổ mồ hôi luyện thần công Tuyệt Thế, cuối cùng đưa gia đình 10 người và các nguyên lão của tiền triều quay về Đế Quốc Tuyệt Thế, chém ngang eo quốc chủ nước Ô Tang thành hai nửa, đoạt lại ngai vua.
Bảy công chúa và một hoàng tử bổ nhào vào người chàng, gọi chàng là “Phụ hoàng”.
Hoàng Phủ Nhuận thơm mỗi đứa một cái, ôm lấy chúng, ôm cả nàng phi xinh đẹp của chàng, ấy không, phải là Hoàng Hậu của chàng mới phải.
Lúc này trời đổ mưa ngọc trai và rơi tuyết hồng, Hoàng Phủ Nhuận hôn thật sâu lên đôi môi của Hoàng Hậu.
Câu cuối cùng đánh dấu:
Hết truyện.
Ký tên:
XXX phong lưu phóng khoáng khí chất phi phàm yêu vợ như mạng.Nhụy Bạch Y: “……”
Khóe miệng nàng giật đùng đùng.
Nàng sinh tám đứa con cho Hoàng Phủ Nhuận? Còn từng mất trí nhớ?
Câu chuyện Ngưu Đại Nhuận và Mã Tiểu Mai ngày ngày làm ruộng ở làng nhỏ trên núi sao lại quen thế nhỉ? Hơn nữa cái tên này……
Mã Đại Nhuận đang vẽ hàng mi hơi rũ của Nhụy Bạch Y khi đọc sách, cố tình tỏ vẻ nghi hoặc hỏi: “Nàng dâu ơi, không phải nàng đã đọc quyển sách này mấy lần sao? Sao còn đọc mê mẩn như vậy? Quyển sách ấy thú vị lắm sao?”
Nhụy Bạch Y: “…… Vâng.”
Mới là lạ.
Cốt truyện trong sách rất máu chó, sở dĩ nàng cảm thấy hứng thú, cũng chỉ là vì hơn nửa tình tiết trong này đã từng xảy ra với nàng, nam nữ chính là nàng và Ngụy Nhuận kiếp trước.
Mã Đại Nhuận nhướng mày cười, đặt bút lông xuống. Chàng đi qua, kéo Nhụy Bạch Y dậy từ ghế hoa hồng. Chàng ngồi xuống, lại bế Nhụy Bạch Y đặt lên đùi chàng, lấy quyển sách trong tay nàng qua, “Nếu thú vị như thế, thì để phu quân của nàng là tôi đọc thử một lần nhé?”
Nhụy Bạch Y nói: “Chàng phái người tra thử đi, xem ai đã đưa quyển sách này tới.”
“Được được được, lát nữa tôi sẽ phái người đi tra.” Mã Đại Nhuận nhếch môi, lật xem quyển sách trong lòng, “Ồ” một tiếng, “Nam chính trong này còn cùng tên với tôi này, trong tên cũng có một chữ ‘Nhuận’.”
Nhụy Bạch Y nói thầm trong dạ: Không trùng hợp sao được, hai chàng là cùng một người mà.
Đã mấy ngày trôi qua mà vẫn chưa điều tra được gì, Nhụy Bạch Y còn đọc cuốn sách này thường xuyên hơn cả hồi xưa, điều này làm Mã Đại Nhuận phải nhíu mày.
Ánh dương ấm áp chiếu ngoài kia, một chú chim đuôi xanh bay qua. Mã Đại Nhuận ôm lấy Nhụy Bạch Y từ phía sau, cướp quyển sách 《 Nàng phi xinh đẹp của bạo quân xấu xa 》 nàng cầm trong tay đi, hỏi: “Không phải đã có kết cục rồi sao, sao nàng vẫn cầm nó mãi không bỏ xuống được vậy?”
Kết cục này là do chàng tốn hơn nửa tháng mới viết xong, nó hầu như chẳng có tác dụng mấy, ngược lại còn làm em Nhụy xinh của chàng phân tâm hơn nhiều là thế nào?
Nhụy Bạch Y quay đầu nhìn chàng, nói: “Không có việc gì làm thì đọc thôi.”
“Không có việc gì làm?” Mã Đại Nhuận nhếch môi lên, bóp chặt vòng eo thon của Nhụy Bạch Y, giọng nói khàn đi. Chàng ném quyển sách trong tay sang một bên.
Chàng ngậm xương tai của Nhụy Bạch Y, “Nương tử, chuyện biên tu hôm nay tôi làm xong hết rồi, chúng ta làm ít chuyện thú vị đi nhỉ?”
Nhụy Bạch Y: “……”
Quyển 《 Nàng phi xinh đẹp của bạo quân xấu xa 》 lẻ loi kia bị ném lên một góc cửa sổ, tiếng sột sà sột soạt vang lên trong phòng. Không biết bao lâu đã trôi qua, hai bộ quần áo rơi trên mặt đất, bàn ghế lay động, bức 《 Tranh mỹ nhân say mê đọc sách 》 trên bàn còn chưa vẽ xong, người vẽ tranh đã chìm trong cảnh mây mưa.
Một trận gió ào qua, thổi bay tấm mành màu hồ sen buông trên cửa sổ, để lộ cảnh cất giấu trong phòng.
Còn cuốn 《 Nàng phi xinh đẹp của bạo quân xấu xa 》 ở góc cửa sổ kia thì bị gió thổi mở ra mấy tờ. Những con chữ dày đặc trên phần kết cục nhạt dần, từ từ biến mất theo cơn gió, trở thành những trang giấy trắng.
Đoạn hương cuối cùng trong phòng rơi xuống, cánh tay ngọc của Nhụy Bạch Y trượt xuống từ cần cổ dài của Mã Đại Nhuận, nàng chợt cảm thấy trời đất quay cuồng. Khi nàng mở mắt ra, nàng đã đến một nơi xa lạ.
Lư hương đang đốt trên sạp hun, đấy là hương hoa mai nhàn nhạt. Bấy giờ nàng đang ngâm mình trong thau tắm, hơi nước quẩn quanh khiến nàng hơi choáng váng. Đuôi tóc ướt nằm trong nước, cánh hoa bách hợp mềm mại trôi trước người nàng, bao bọc lấy nàng.
Nhụy Bạch Y ngắm nghía xung quanh, chắc mẩm có lẽ mình lại vượt thời không, xuyên tới kiếp sau của Ngụy Nhuận rồi. Nàng triệu hồi chú rồng nhỏ đáng yêu ra.
Nhưng con thú nhỏ kia đang ngủ gật trong thần thức của nàng, nàng không đánh thức nó nổi.
Thùng nước này hình như có vấn đề, nàng nhăn mày lại. Nàng muốn nhảy ra khỏi thùng nhưng lại không dùng được sức, còn không thể nhấc nổi tay lên.
Nàng há miệng hô một tiếng: “Có ai không?”
Không ai đáp nàng, bốn bề trống vắng.
Sương phòng này trông còn lịch sự tao nhã hơn phòng ngủ của nàng và Mã Đại Nhuận một chút, vậy mà lại không có người hầu kẻ hạ bên cạnh.
Nàng chợt nghe thấy động tĩnh vọng đến từ nóc nhà, tai nàng nhạy bén, có thể phân biệt được đấy là tiếng ngói bị lật trên mái. Không bao lâu sau, một bóng đen cao lớn nhảy xuống từ nóc nhà. Nửa khuôn mặt người nọ được che lại bằng tấm vải đen, đôi mắt hoa đào hẹp dài phát sáng dưới ánh nến, trong đáy mắt đều là sự lạnh lẽo khát máu.
[HẾT CHƯƠNG 21]