Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 24

Nhụy Bạch Y lấy bình thuốc mà Dạ Nhuận ném cho nàng tối qua từ dưới gối lên, đi tới liếc chàng một cái, mí mắt hơi giần giật.

Nếu biết lại là anh chàng này, nàng sẽ không nặng tay như thế, phải nói là, nàng chả thèm động thủ với chàng đâu.

Bây giờ, người này lại tràn trề hứng thú nhìn nàng, không hề tự ý thức được ba vết cào trên mặt mình bắt mắt cỡ nào, cánh tay còn đang chảy máu ròng ròng.

Hai người đối diện nhau, chẳng ai nói gì, sát thủ máu lạnh ngắm nghía Nhụy Bạch Y đầy vẻ tìm tòi xoi mói, nàng lại thành người mở miệng trước, “Lại tới giết thiếp à?”

Khi hỏi tới câu này, Nhụy Bạch Y nắm chặt lọ thuốc trong tay đi đến trước mặt Dạ Nhuận. Thấy nàng chủ động tới gần mình, Dạ Nhuận rõ ràng hơi sửng sốt. Lúc đầu ngón tay của Nhụy Bạch Y lướt qua cái mặt bự của chàng, chàng rụt rụt đầu lại ra chiều kinh ngạc, “Sao nào, vì mạng sống nên muốn dùng sắc đẹp để mê hoặc ta hử?”

Nhụy Bạch Y: “……”

Cái tay đưa ra của nàng suýt thì mở ra, chuyển qua vả vào mặt Dạ Nhuận. Nhưng thấy chàng bị thương nặng, đáng thương quá đỗi, nàng lại nhịn, dịu giọng bảo, “Chàng đừng cựa quậy, thiếp bôi thuốc cho chàng.”

Dạ Nhuận nắm lấy cổ tay nàng, đôi mày rậm nhuốm vẻ lạnh lẽo, khóe môi lại nhếch lên, “Bỏ độc trong thuốc hả?”

“……”

Thằng cha này bị cái giống gì đấy? Nàng rất muốn nện thuốc lên mặt chàng luôn.

“Đã bảo rồi, chàng đừng cựa quậy.” Từ trước đến nay Nhụy Bạch Y đều rất dễ nóng giận, giờ thấy Dạ Nhuận diễn nhiều như vậy, nàng rất sợ trì hoãn lâu chàng sẽ bị sẹo, bèn lạnh giọng, khẩu khí dữ dằn hơn hẳn.

Nàng cũng thây kệ Dạ Nhuận nghĩ sao thì nghĩ, bôi thẳng thuốc lên mặt chàng. Nàng hoàn toàn phớt lờ phần mi tâm đã nhíu thành chữ xuyên (川) vì nghi ngờ của chàng, và cả sự ngây ngẩn mà chàng cố gắng không biểu lộ ra ngoài nữa.

Bôi mặt cho Dạ Nhuận xong, nàng lại bôi thuốc lên cánh tay nhuốm máu của chàng.

Ban đầu Dạ Nhuận còn mâu thuẫn và hoài nghi, về sau dần dà chàng cũng thả lỏng hơn. Chàng nhìn cái tay đang bận bịu của Nhụy Bạch Y chằm chằm, lại khẽ nhướng mi ngắm cái cằm nhòn nhọn của Nhụy Bạch Y đăm đăm.

Lúc này chàng ngồi, Nhụy Bạch Y đứng, hai người cách nhau rất gần. Tạm thời vứt hết những cảm xúc phức tạp kia đi, Dạ Nhuận mới phát hiện hơi thở của hai người đã gần nhau sát sạt. Chàng chuyển mắt từ cằm Nhụy Bạch Y sang môi nàng, chợt thấy yết hầu mình ngưa ngứa.

Như thể muốn phá vỡ sự yên tĩnh này, Dạ Nhuận mở miệng nói: “Thôi, chết bởi một đôi tay xinh đẹp thế này, xuống địa phủ ta cũng có cái để khoe khoang với bọn quỷ khác.”

Anh chàng này vẫn nằng nặc cho rằng Nhụy Bạch Y săn sóc bôi thuốc cho chàng thế này, chắc chắn không phải là vì lo lắng cho chàng, mà muốn đầu độc chết chàng bằng sự dịu dàng.

Nhụy Bạch Y mặc kệ chàng. Khi bôi thuốc lên vết thương trên cánh tay chàng, nàng phát hiện Dạ Nhuận còn mặc hai lớp áo dưới bộ đồ đen, vải dính chặt lên miệng vết thương, không tiện cho nàng bôi thuốc. Nàng không nói hai lời, rút tạm cây trâm kia rạch một vết, xé toang ba lớp áo của Dạ Nhuận, lại rải thuốc lên miệng vết thương của chàng.

“……” Dạ Nhuận ngớ ra tại trận, bất chấp cả cơn đau bỏng cháy khi thuốc rải lên miệng vết thương của chàng.

Cô gái này, vì muốn mạng chàng mà trắng trợn táo bạo, cả gan làm loạn như vậy sao. Ai cho nàng ta lá gan ấy?

“Muốn ta chết đến mức ấy kia à?” Dạ Nhuận cười lạnh một tiếng.

Ngón tay của Nhụy Bạch Y lập tức chọc một cái vào vết thương của Dạ Nhuận, dường như nàng cảm thấy làm vậy có thể cắt hẳn cái chứng vọng tưởng của chàng.

“Úi, cái cô ả này!” Sắc mặt Dạ Nhuận lại lạnh đi, chàng cảm thấy mình nhất định điên rồi, bỏ xó món tiền thưởng kếch xù, rồi còn đến đây để con mồi giết ngược lại chàng.

Tất cả là tại cô ả này đẹp quá, chàng vừa nhìn thấy nàng là mềm hết cả xương, không xuống tay nổi.

“Cô thông minh lắm.” Giọng khàn khàn của Dạ Nhuận vang lên đầy mỉa mai, biến thành gương mặt Tu La khát máu. Chàng nhìn đôi mắt long lanh như suối trong của Nhụy Bạch Y đăm đăm, mắt ánh lên khí lạnh, “Nhưng cô tưởng hạ độc ta rồi thì ta không thể giết cô chắc? Cô gái, cô ngây thơ quá rồi.”

Dạ Nhuận cứ lườm Nhụy Bạch Y bằng đôi mắt hoa đào như mắt báo dữ. Chàng nâng tay lên cọ qua miệng vết thương, lấy một chút máu khỏi vết cắt của mình bằng đầu ngón tay, đưa đến bên môi, cắn xuống. Chàng đang chuẩn bị nói “Máu ta ngọt nhường này, cô có muốn nếm thử chút không?”, thì thứ thấm vào miệng lại là vị thuốc chua xót chết lên được, làm chàng suýt ọe cả ra.

Chàng quên tiệt mất, bé con trước mặt vừa mới bôi thuốc độc lên vết thương của chàng.

Mẹ kiếp! Chàng đúng là lú não vì bị sắc đẹp mê hoặc rồi!

Chàng cảm giác đầu mình bắt đầu quay cuồng, xương cốt thì nhũn ra……

La Sát Giết Người Trong Đêm Nhuận chàng đây, nhẽ nào lại chết trong tay một ả đàn bà, mà còn là đứa yếu ớt khuê các thế này? Tưởng tượng đến cảnh sáng mai thi thể chàng bị khênh ra ngoài để người đời thóa mạ, gân xanh trên thái dương chàng nổi lên. Chàng lập tức nâng chưởng tóm lấy bàn tay còn đang xức thuốc cho chàng của Nhụy Bạch Y.

Bàn tay non mịn, mềm mại không xương thế này, chàng chỉ vặn nhẹ chút thôi là có thể bẻ gãy tay nàng rồi.

Cổ tay đột nhiên bị cầm lấy, Nhụy Bạch Y cụp mắt nhìn chàng, “Làm gì đấy?”

Nàng cảm giác được lực nắm cổ tay mình của bàn tay to kia đột nhiên tăng thêm, rồi lại thả lỏng, cứ chặt rồi lại lỏng, như thể đang do dự điều chi.

Lúc Dạ Nhuận ăn máu của chính mình, vết máu cọ qua khóe môi chàng, lúc này máu vẫn còn trên ấy, như thể chảy ra từ trong miệng chàng. Trông vẻ mặt dữ tợn của chàng, nhìn qua quả cũng giống kẻ trúng độc mạnh sắp xuống lỗ tới nơi.

Cuối cùng chàng vẫn buông lỏng cổ tay mảnh dẻ kia ra, chàng đẩy Nhụy Bạch Y ra, hung tợn nhìn nàng, “Cô gái, nếu đêm nay ta không xuống suối vàng, thì đêm mai chính là ngày giỗ của cô.”

Dạ Nhuận đứng dậy, không muốn mất thời gian trong khuê phòng thơm ngạt mũi này nữa. Cho dù chàng sắp chết, thì cũng phải chết trong đêm tối.

Bóng dáng chàng đong đầy băng sương, hơi lạnh túa ra từng cơn từ đỉnh đầu. Mặt chàng khắc dòng “người sống chớ lại gần”, chàng lạnh lùng nhảy cửa sổ bỏ đi không chút lưu luyến, hòa vào đêm tối vô biên kia.

Nhụy Bạch Y không nhịn được, đỡ trán, “Cái tên này bị làm sao thế?”

Chú rồng thần nhỏ nằm trong thần thức mạnh dạn nói: “Thái Tử Phi, có lẽ là Thái Tử đắm chìm trong thế giới sát thủ sâu quá không kìm lại được, người phải cứu vớt ngài ấy đi ạ.”

Nhụy Bạch Y: “……”

Lại là cái câu “Người phải cứu vớt ngài ấy đi”. Nàng không hiểu rõ lắm Thái Tử hạ phàm lịch kiếp kiểu gì, vì sao nàng lại chiếm vị trí quan trọng như thế, chẳng lẽ là bởi kiếp Thái Tử phải lịch là tình kiếp ư?

Đầu ngón tay của Nhụy Bạch Y khẽ run rẩy, nàng nhìn lọ thuốc trong tay, quay về mép giường bỏ nó dưới gối.

Cảnh giác tới hơn nửa đêm, nàng căn bản chẳng ngủ được chút nào. Nàng vạch chăn trèo lên giường, tính ngủ bù một lát. Người tới giết nàng vừa bỏ đi, chắc sẽ không có sát thủ khác đến, không thì kẻ đứng sau màn kia lại coi trọng cái mạng của nàng quá.

Nhụy Bạch Y vừa mới nhắm mắt vào thì lại cảm giác được ván cửa sổ động đậy, hơi thở quen thuộc kia lại lăn đến mép giường nàng.

Hàng mi dày tách ra, Nhụy Bạch Y mở mắt. Một cái mặt bự che khăn đen lộ ra, con ngươi sáng quắc trên cặp mắt anh đào nhìn nàng chằm chằm.

Chàng đứng dậy, mặt lạnh không nói tiếng nào, ngắm Nhụy Bạch Y chòng chọc một lát, đoạn giữ lấy mặt nàng.

Ngón tay chàng thon dài, lòng bàn tay rất lớn. Chàng áp tay vào một cái là nhẹ nhàng giữ được hai bên mặt của Nhụy Bạch Y, ngón áp út và ngón út kề lên cái cổ mềm dẻo của nàng.

Đang lúc Nhụy Bạch Y cho rằng người này sắp bóp chết nàng, chàng đột nhiên kéo cái khăn che trên mặt mình xuống, cúi người, mạnh mẽ ngậm lấy môi nàng.

Cứ để nguyên, không nhúc nhích như thế, nàng cảm giác hàm răng của Dạ Nhuận đang ấn lên môi nàng, hơi thở nóng cháy.

Nàng nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không đẩy chàng ra, kệ cho chàng ngậm. Nàng thấy người đàn ông trên đầu mình mở to hai mắt, dường như đang kinh ngạc, nhưng chàng lại không buông ra.

Qua một lúc lâu, nàng mới thấy chàng buông lơi hơn, cọ nàng nhẹ nhàng. Giữa lúc ấy chàng còn nhắm hai mắt lại, như là đang vô cùng hưởng thụ thời khắc này.

Cuối cùng Dạ Nhuận mang hai má đỏ ửng rời khỏi môi nàng, nhìn nàng thêm một lần, rồi nhanh chóng vọt đến bên cửa sổ, nhảy ra ngoài.

Nhụy Bạch Y vốn định gọi chàng quay lại, nhưng anh chàng này cứ như giẫm lên bánh xe lửa vậy, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cứ như một cái bóng.

Nàng cũng không biết khi Dạ Nhuận hôn nàng, chàng đang mang tâm trạng thế nào.

Lúc Dạ Nhuận hòa vào trong bóng đêm vô biên, chàng chỉ căm hận nghĩ thầm trong dạ, nếu đã phải chết, thì trước khi chết nhất định không được để lại tiếc nuối nào. Trước khi chết chàng phải sàm sỡ cô gái đẹp nhất thế gian thì mới cam tâm.

Cái “sàm sỡ” kia của chàng, cũng chỉ ở trình độ cọ môi người ta một tẹo.

Nhụy Bạch Y ngủ một giấc tới trưa trật, Trúc Châu vào mấy lần nhưng không nỡ đánh thức nàng. Giữa lúc ấy tiểu thiếu gia Chu Khải Vũ có chạy qua, cũng không nhẫn tâm đánh thức nàng, muốn để nàng ngủ thêm một lát cho khỏe người.

Mãi đến khi người chị em tốt Nạp Lan Uyển Nhi của Chu Mỹ Nhụy tới nhà thăm bệnh, Trúc Châu mới đi đến mép giường vỗ nhẹ phần chăn trên người Nhụy Bạch Y, gọi nàng vài tiếng.

Nhụy Bạch Y bị đánh thức, thấy một thiếu nữ mặc váy vàng lả lướt thanh thoát đang xụ mặt đứng kế giường nàng.

“Tiểu thư, Uyển Nhi tiểu thư tới rồi.” Trúc Châu nói.

Vẻ mặt của thiếu nữ kia không được tươi tỉnh lắm, nàng ta nhìn vết thương giữa cổ Nhụy Bạch Y chằm chằm, “Sao lại thế này? Sao cô lại té xỉu?”

Nói chuyện không mấy khách khí, vừa nhìn đã biết người này rất thân thiết với chủ cũ của cơ thể này. Từ lời của rồng thần nhỏ, Nhụy Bạch Y cũng biết thiếu nữ tên Nạp Lan Uyển Nhi này là bạn thân duy nhất chơi chung từ nhỏ đến lớn với chủ nhân gốc của cơ thể này.

Nàng giật giật người, xốc chăn lên, Trúc Châu nâng nàng dậy để nàng dựa vào đầu giường.

Thấy Nhụy Bạch Y có vẻ cũng không muốn nói chuyện với Nạp Lan Uyển Nhi, Trúc Châu bèn kể lại tình hình tối qua một lần cho Nạp Lan Uyển Nhi.

Trúc Châu lại nhăn mặt, “Uyển Nhi tiểu thư, đều tại em không tốt, tại em tham ngủ, không chăm sóc tiểu thư cẩn thận……”

Nạp Lan Uyển Nhi chọc chọc ngón tay vào giữa trán Trúc Châu, “Bay ấy à, bay muốn ta phải đe bay thế nào đây. Nhụy Nhi vốn đã mình hạc xương mai, đúng ra càng nên hầu hạ cẩn thận hơn mới phải!”

“Thôi, bây giờ dạy dỗ bay cũng còn tác dụng gì nữa đâu, àiii!” Nạp Lan Uyển Nhi thu tay.

Nhụy Bạch Y nói: “Bỏ qua chuyện của con bé đi.”

Trúc Châu trợn trừng mắt, đột nhiên nhớ tới lời hôm qua Chu Khải Ninh nói. Cô bé ngẫm nghĩ, mím chặt môi, “Tiểu thư……”

Nạp Lan Uyển Nhi: “Hửm?”

Nhụy Bạch Y nói: “Có lẽ…… là trúng thuốc mê.”

Tuy rằng đây là người bạn thân nhất của thân thể này, nhưng Nhụy Bạch Y cũng không thể tin người kia hoàn toàn được, cho nên trước đó nàng mới nói thêm từ “Có lẽ”. Việc dùng giọng điệu hoài nghi để nói lên chân tướng sau màn đã là sự tin tưởng lớn nhất mà nàng có thể cho nàng ta.

Đôi mày liễu của Nạp Lan Uyển Nhi càng nhíu chặt hơn, “Cái gì?”

“Chờ em chút ạ!” Trúc Châu nhảy dựng lên, ngăn các nàng nói tiếp câu chuyện. Cô bé vội chạy ra ngoài quan sát, rồi đóng cửa sương phòng lại.

Nạp Lan Uyển Nhi gật gật đầu với cô bé, coi như tán thành hành động cảnh giác của nó. Vẻ mặt ôn hòa kia cũng xem là tỏ vẻ xin lỗi vì mới nãy đã trách oan con bé.

Nhưng cửa đã đóng lại rồi mà không thấy Nhụy Bạch Y nói tiếp về bí mật gì chỉ hai người mới được biết, Nạp Lan Uyển Nhi lập tức cảm thấy Nhụy Bạch Y có vẻ là lạ.

Nhưng phản ứng đầu tiên của nàng ta là bạn mình vừa mới té xỉu còn chưa phục hồi hẳn, nên nàng ta cũng không nghĩ nhiều, hỏi nàng: “Có kẻ chuốc thuốc mê hai người ư?”

Trúc Châu siết chặt nắm tay, hơi lạnh kia vẫn còn nhảy nhót ở sống lưng.

Nhụy Bạch Y nói: “Ta cũng chỉ suy đoán vậy thôi.”

Nạp Lan Uyển Nhi nhíu chặt mày, “Vậy còn vết thương trên cổ cô là sao đây?”

Nhụy Bạch Y không trả lời nàng ta, Trúc Châu bèn đáp: “Uyển Nhi tiểu thư, đấy là do, do bị đập lúc té xỉu ạ……” Nói đến chuyện này, cô bé lại tự trách bản thân. Tuy rằng có lẽ chuyện đúng như tiểu thư nhà con bé nói, chuyện này không phải lỗi của nó, mà là do nó trúng thuốc mê chưa tỉnh lại được.

Nạp Lan Uyển Nhi cúi người săm soi vết sẹo nhỏ kia kĩ càng, nghi hoặc lên tiếng: “Sao ta lại thấy không giống nhỉ.”

Trúc Châu: “Hả?”

Nhụy Bạch Y nghĩ thầm, cô gái này cũng nhạy bén gớm nhỉ.

Mặt Nạp Lan Uyển Nhi nghiêm lại, nàng ta lại ngắm nghía Nhụy Bạch Y, đặt hai tay lên vai nàng, “Nhụy Nhi, cô nói thật cho ta đi, có phải tối đó đã xảy chuyện gì không?”

“……” Nhụy Bạch Y ngước mắt nhìn nàng ta thêm lần nữa, “…… Không.”

“Nhụy Nhi!” Nạp Lan Uyển Nhi suy sụp, kích động, “Cô muốn ta lo đến chết sao! Tối hôm ấy nhất định có chuyện gì xảy ra rồi. Té xỉu mà đầu thì không sao, cổ lại bị thương, chuyện này không có mấy khả năng đâu. Cô nhất định đang gạt ta chuyện gì, đừng sợ, mau nói cho ta biết!”

Trúc Châu nói: “Uyển Nhi tiểu thư, tiểu thư nhà chúng em cũng bị thương ở đầu, u thành một cục, chẳng qua bị tóc che khuất nên nhìn không rõ thôi ạ.”

Nhụy Bạch Y giơ tay xoa xoa, “Không nghiêm trọng.”

Nạp Lan Uyển Nhi thấy phải tốn nhiều sức thế này Nhụy Bạch Y mới nói một câu, nhưng lại hết cách với kiểu không chịu tiếp chuyện của nàng. Nàng ta vừa lo lại vừa tức, cuối cùng đành bó tay, kêu Trúc Châu chăm sóc Nhụy Bạch Y nhiều thêm, mang khuôn mặt rầu rĩ bỏ đi. Khi bước ra khỏi cửa phòng, nàng ta hơi nghi hoặc quay đầu lại nhìn Nhụy Bạch Y một lát.

Ra khỏi phòng, đi xa hơn một chút, hầu gái bên cạnh Nạp Lan Uyển Nhi nói: “Tiểu thư, sao em cảm thấy Nhụy tiểu thư cô ấy…… cô ấy……”

“Cô ấy làm sao?”

“Cô ấy như thể biến thành người khác vậy, đối xử rất xa lạ với tiểu thư ạ.”

Nạp Lan Uyển Nhi chẳng nói gì cả, cau mày đi về phía trước.

Một ngày đã trôi qua như vậy, trời tối rồi, nhưng người cha Bình An hầu bận rộn của thân thể gốc này vẫn chưa tới thăm nàng, Nhụy Bạch Y lại lấy đấy làm rảnh rang. Thân thể này của nàng thật sự rất mảnh mai, vừa nãy nàng chỉ mới xuống giường một lát, quay lại đã ho mấy cái, còn ho ra cả máu, làm Trúc Châu sợ quá khóc luôn.

Nhụy Bạch Y uống thuốc xong, lại nằm về giường, Trúc Châu mang hai mắt đỏ hoe ở bên cạnh nàng, Nhụy Bạch Y không khỏi nói: “Em đừng như vậy, ta đã chết đâu.”

“Tiểu thư, cô không được nói từ ‘chết’ này!!”

Đêm đã về khuya, Trúc Châu lại bị Nhụy Bạch Y đuổi đi, lúc đi con nhóc này cắn muốn nát cả môi, nhưng vẫn không dám trái lệnh nàng.

Sương phòng không có cái miệng lải nhải của Trúc Châu, trở nên tĩnh lặng hẳn đi, chỉ có tiếng gió ngoài cửa sổ lọt vào tai, cùng tiếng mưa rơi rả rích.

Nhụy Bạch Y không biết bên ngoài đã đổ cơn mưa nhỏ từ bao giờ. Nghe tiếng mưa rơi, con người luôn dễ trào dâng cảm xúc, đầu nàng không nhịn được cũng nghĩ về cái mặt bự kia.

Nhụy Bạch Y ôm chăn trở mình, nàng lấy bình thuốc kia ra khỏi gối, vuốt ve một lát, nghĩ thầm không biết vết thương của Dạ Nhuận thế nào rồi. Nhưng ngẫm đến việc chàng kiếm sống bằng nghề khát máu kia, bình thường cũng thường xuyên thương gân động cốt, mấy vết thương ấy nói nặng thì cũng chẳng phải, chàng da dày thịt béo, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Nhụy Bạch Y lại trở mình, nghĩ thầm kế hoạch ám sát kia đã thất bại hai lần liên tiếp, người đứng sau nhất định sẽ cho rằng bên nàng có phòng bị, sẽ không dùng kế hoạch này tiếp. Vậy thứ nghênh đón nàng tiếp theo sẽ là gì đây.

Ban ngày nàng lười nghĩ đến chuyện này, tới buổi tối ngủ không được, lại không có cô nhóc mít ướt bên mép giường, Nhụy Bạch Y nhất thời nhàm chán, bèn suy nghĩ một lượt về tất cả những kẻ xuất hiện hai ngày nay, kết hợp cùng quan hệ của thân thể gốc này với bọn họ, định tìm ra kẻ khả nghi nhất.

Nàng chợt nghe thấy có thứ gì đập vào phòng, tuy rằng động tĩnh rất nhỏ, nhưng vẫn bị Nhụy Bạch Y nắm bắt được, nàng bỗng cảnh giác hẳn lên.

Thứ được quăng vào phòng hình như là một hòn đá nhỏ, sau đó căn phòng lại chìm vào im lặng không một tiếng động, tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ có vẻ ồn ã lạ thường.

Không biết qua bao lâu, nàng nghe thấy tiếng cửa sổ bị đẩy ra, một cái bóng đen nhảy vào.

Lần này cục đá kia đã cho Nhụy Bạch Y thời gian. Không bao lâu sau khi cục đá rơi vào, nàng bèn bò xuống giường, cuộn chăn cho giống có người nằm bên trong, nhảy lên xà nhà. Bấy giờ nàng có thể nhìn thấy bóng đen nhảy vào trong phòng từ tầm nhìn tốt nhất.

Khi nàng chuẩn bị phi chiếc kim thêu hoa trong tay xuống thì nàng bỗng thấy nửa vệt đỏ hơi lộ ra trên khăn che mặt. Chiếc kim thêu trong tay nàng lập tức khựng lại, lúc này nàng cũng cảm thấy thân hình của bóng đen nhìn rất quen.

Bóng đen nhảy đến mép giường thì dừng lại, vừa sờ tay vào chăn là chàng nhanh chóng cảm thấy không đúng ngay. Chàng cảnh giác lùi về sau, rồi lại ngẩng đầu, đối mắt với nàng.

Dạ Nhuận không thể ngờ mình lại gặp niềm vui bất ngờ lớn thế này.

Lúc này thiếu nữ mặc một bộ áo lót mỏng màu trắng, thân hình nhỏ nhắn yêu kiều ngồi trên xà nhà cứng rắn, một bàn tay mềm mại trắng như tuyết nắm lấy thanh xà nhỏ hơn. Đôi chân nhỏ như ngó sen thả xuống, một góc váy hơi vén lên, để lộ phần da như tuyết chỗ cổ chân nàng. Mái tóc dài của nàng chưa búi, châu ngọc chưa cài, thả tùy ý trên vai, xoã tung mềm mại, uốn lượn đến phần eo mảnh khảnh. Áo lót hơi bó, phác họa ra đường cong quyến rũ của nàng.

Điểm trí mạng nhất chính là, đôi mắt phượng long lanh ướt nước của thiếu nữ vẫn sáng lạ thường trong hoàn cảnh này, dường như có thể câu mất hồn phách người ta.

Họ đối mắt nhìn nhau chằm chằm không biết bao lâu, Nhụy Bạch Y là người mở miệng trước, “Chàng đã thất bại hai lần rồi mà họ còn phái chàng tới ư?”

“……”

Dạ Nhuận tức quá bật cười, vì sao chàng thất bại, trong lòng nàng còn không biết hay sao, có giỏi thì đừng có giở chiêu mỹ nhân kế ra với chàng nữa.

Chàng là người lớn nên vị tha, không so đo với câu nói thiếu đòn của cô nhóc kia, dang hai tay ra với Nhụy Bạch Y, “Cô nhảy xuống đi, ta sẽ đỡ được cô.”

Chàng chẳng hề cảm thấy rằng Nhụy Bạch Y có bản lĩnh nhảy lên thì tất nhiên cũng có bản lĩnh nhảy xuống. Thấy nàng bé nhỏ yếu ớt dặt dẹo bệnh tật thế kia, chàng tình nguyện tin rằng cô nhóc này mộng du trèo lên.

Mặc dù tối qua chàng mới bị cô nhóc yếu ớt nhu nhược kia cào nhoe nhoét mặt.

Nhụy Bạch Y “Vâng” một tiếng, tất nhiên sẽ không từ chối, nàng buông bàn tay nhỏ đang giữ xà nhà kia ra, hoàn toàn yên tâm mà nhảy xuống.

Dạ Nhuận: “……”

Chàng những tưởng cô nhóc này sẽ từ chối nên đã chuẩn bị tốt những lời chòng ghẹo định nói tiếp theo. Ai ngờ ngay giây sau, nàng đã nhảy xuống ngay, Dạ Nhuận bỗng nhiên không kịp phòng ngừa, được thân hình bé nhỏ mềm mại kia sà vào lòng.

Khoảnh khắc đón được nàng, như để trả thù câu nói ban nãy của Nhụy Bạch Y, Dạ Nhuận buột miệng thốt ra một câu: “Nặng quá.”

[HẾT CHƯƠNG 24]
Bình Luận (0)
Comment