Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 39

Người đàn ông đeo kính gọng vàng, trông vô cùng ôn tồn lễ độ, bên khóe miệng có lúm đồng xu nhàn nhạt, nhưng ánh mắt đang chuyên chú vào cô thì không có vẻ thân thiện gì cho cam.

Khuôn mặt nhỏ của Nhụy Bạch Y lạnh lẽo, không có phản ứng gì. Cô cũng không mở miệng hỏi người đàn ông kia là ai mà cứ nhìn lại ông ta.

Người đàn ông lại là kẻ thua cuộc trước ánh mắt của cô trước, nụ cười trên môi ông ta nhạt đi, ông ta mở miệng nói: “Cháu à, chú đưa cháu tới trường nhé.”

Nhụy Bạch Y:?

Cô còn chưa kịp mở miệng, một chiếc xe Lamborghini màu xanh lá mạ đã gầm rú lao đến, khiến vũng nước ven đường bắn lên những vệt nước thật dài.

Vệt nước tạt lên lưng và chân của gã mặc comple đen. Vào khoảnh khắc nước tạt tới, Nhụy Bạch Y phản ứng cực nhanh lùi về phía sau, hoàn toàn không có ý định nhắc nhở người đàn ông vận comple đen.

Sắc mặt của gã mặc comple đen lập tức xanh lè cả đi.

“Kìa, chú Thịnh, sao chú lại ở đây?” Hách Liên Nhuận đi xuống khỏi xe, vừa cởi áo khoác đồng phục của mình vừa gọi.

Người đàn ông vận comple đen rõ ràng hơi sửng sốt vì sự xuất hiện đột ngột của cậu, nghiêm mặt nhìn cậu.

Hách Liên Nhuận đi qua, giũ áo khoác đồng phục của mình ra, che lên đầu Nhụy Bạch Y, nói với cô: “Muộn rồi, còn không mau lên xe!” Giọng không vui vẻ là bao.

Thịnh Tu Lục nhíu mày, “Sao hai đứa lại đi chung với nhau?”

Câu hỏi của người đàn ông là tại sao hai đứa lại đi chung, chứ không phải hai đứa quen nhau thế nào.

Hách Liên Nhuận kéo áo đồng phục che đầu Nhụy Bạch Y. Cậu che chở Nhụy Bạch Y, đưa cô đi về phía chiếc Lamborghini như gà mẹ bảo vệ gà con, nhướng mày với người đàn ông vận comple đen: “Tôi không ở bên bạn gái tôi, chả lẽ lại ở bên cóc ghẻ?”

Cậu vừa ngấm ngầm mỉa mai Thịnh Tu Lục là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga vừa thể hiện chủ quyền công khai.

Thịnh Tu Lục nheo mắt lại, giũ cán ô, thản nhiên mỉm cười: “Hóa ra Tiểu Nhuận yêu sớm à.”

Hách Liên Nhuận lại không cảm thấy mình bị bắt thóp, cậu đọc vị được ngay ý khiêu khích và uy hiếp trong mắt gã vận comple đen: “Sao, chú Thịnh muốn mách bố tôi à?”

Thịnh Tu Lục nói: “Không đâu, chú bận lắm, làm gì có thời gian quản mấy chuyện của đánh ranh con các cháu.”

Ông ta dứt lời, liếc thiếu nữ được Hách Liên Nhuận chắn đằng trước một cái, xoay người bỏ đi, bóng dáng hơi chua chát.

Hách Liên Nhuận nghĩ thầm toang rồi, cái lão Thịnh Tu Lục này không mách lẻo với bố cậu mới là lạ.

Đợi lên xe rồi, Nhụy Bạch Y mới nói: “Thật ra em có ô.”

Hách Liên Nhuận vỗ vỗ những giọt nước trên tóc, “Có thì có thôi, đi mấy bước ấy mà. Tới trường rồi bé cứ dùng cái ô nát của bé đi.”

Nhụy Bạch Y:?

Nói năng kiểu gì đấy.

Tay Hách Liên Nhuận nắm phần tai hồng hồng của Nhụy Bạch Y, cậu lại nói: “Biết lão vừa nãy là ai không?”

Nhụy Bạch Y lắc đầu.

“Sửa Đường đấy.” Hách Liên Nhuận tràn ngập vẻ ghét bỏ.

“Sửa Đường?”

Hách Liên Nhuận lạnh mặt, “Lão tên là Thịnh Tu Lục, lại chả sửa đường còn gì?!” Cái tay đang nắm tai Nhụy Bạch Y lại bấu chặt hơn.

(Tu Lục và Tu Lộ (Sửa đường) gần âm nhau.)

Nhụy Bạch Y kéo tay cậu ra, hất đi, “Anh xả giận lên em làm gì?”

“……” Hách Liên Nhuận hơi sửng sốt, lúc này cậu mới ý thức được vừa nãy cậu đang dằn dỗi, nhưng mà…… nhưng mà cậu thấy rất khó chịu vì một lão khọm lại thòm thèm Tiểu Nhụy Nhụy của cậu.

“Không, anh tức cái lão kia thôi, không phải tức bé.” Hách Liên Nhuận cào gáy, “Bé không nhận ra à, lão ấy có hứng thú với bé đấy.”

Từ ánh mắt ban nãy kẻ kia nhìn mình, Nhụy Bạch Y cũng mơ hồ cảm nhận được điều gì. Trước kia lúc chờ xe, cô đã mơ hồ cảm giác được có một đôi mắt nhìn mình chằm chằm từ nơi tối tăm, rất có thể là gã đàn ông vận comple đen kia. Chẳng qua cô còn chưa kịp phản ứng gì, Hách Liên Nhuận đã xông tới, đuổi gã đi hộ cô.

Hách Liên Nhuận thấy cô không nói lời nào thì tưởng là cô sợ hãi vì câu nói kia. Cậu ngẫm lại, một cô học sinh cấp 3 còn non nớt như cô mà lại bị một lão già mấy chục tuổi đầu nhòm ngó, quả là ghê tởm hết sức, kinh dị quá đỗi.

Hách Liên Nhuận bèn ôm chầm lấy bả vai Nhụy Bạch Y, vỗ vỗ gáy cô, “Chớ sợ chớ sợ, không phải có anh đây rồi sao. Lão kia thật ra kinh doanh khách sạn, nhà lão cũng ở Khu phố người giàu Vân Loan. Lão không giàu bằng bố anh, cũng không trâu như bố anh. Bé yên tâm, lão biết bé là bạn gái anh rồi thì tuyệt đối không dám tơ tưởng nữa đâu, không thì ngày mai anh sẽ làm lão phải phá sản!”

Sáng sớm ngày ra Nhụy Bạch Y đã phải bò dậy đi học, vốn dĩ tâm trạng không vui vẻ gì cho cam. Bây giờ cậu nhãi ngang ngược này ôm cô, còn nói những lời này với cô, tâm trạng cô lập tức đỡ hơn rất nhiều. Cô thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: “Bố anh giỏi giang chứ có phải anh giỏi giang đâu.”

“……”

Câu nói thẳng thừng này có thể đâm vào sâu thẳm linh hồn của cậu đầu gấu trùm trường, cậu nghiến răng hàm, trượt tay xuống nhéo lên vòng eo thon của Nhụy Bạch Y: “Chưa làm bạn gái bố đây mấy hôm mà đã kiêu căng gớm nhỉ?”

——

Chuyện mà Hách Liên Nhuận lo lắng không xảy ra, hôm nay tan học về nhà, Dư Nguyệt Lan thấy cậu là bắt đầu cảu nhảu càu nhàu, lúc ăn tối chung chị vẫn còn càm ràm mãi.

Hách Liên Hùng thấy Dư Nguyệt Lan làu bà làu bàu thì cũng cằn nhằn cậu mấy câu như để lấy lòng Dư Nguyệt Lan. Nhưng cằn nhằn tới cằn nhằn lui, cũng chẳng ai phàn nàn về chuyện cậu yêu sớm cả.

Điều ấy có nghĩa là lão khọm Thịnh Tu Lục kia cũng biết mình biết ta đấy, không dám mách lẻo với Hách Liên Hùng chuyện yêu đương giữa cậu và Bạch Nhụy Nhụy.

Để có thể đi học cùng Bạch Nhụy Nhụy, Hách Liên Nhuận cảm thấy chuông báo di động còn chưa đủ đô, nên lần đầu tiên trong đời cậu chạy ra trung tâm thương mại mua một chiếc đồng hồ báo thức. Ngày nào cậu cũng thức dậy đúng 7h10, lái xe đến một góc nhỏ đợi Bạch Nhụy Nhụy lên xe.

Để dậy sớm được, cậu còn bỏ cả thói quen thức khuya chơi game.

Buổi trưa cơm nước xong xuôi, Bạch Nhụy Nhụy muốn lên thư viện học và ngủ. Ban đầu Hách Liên Nhuận giận lắm. Cậu tức cô nên ra sân thể dục chơi bóng rổ chứ không đi với cô, cậu tưởng Bạch Nhụy Nhụy sẽ đến dỗ cậu để làm cậu vui.

Nhưng cô nàng chết tiệt này lại chẳng thèm liếc cậu lấy một cái, vẫn chạy tới cái thư viện hôi rình kia. Hách Liên Nhuận tức đến nỗi không nói chuyện với Bạch Nhụy Nhụy suốt cả buổi chiều.

Nhưng lúc tan học chiều, chờ mọi người trong lớp về hết, Bạch Nhụy Nhụy nhón chân dán môi lên má cậu, cục tức của cậu liền tiêu tan hết. Ngày hôm sau, thiếu niên sáng sủa từng đổ mồ hôi như mưa trên sân thể dục lại dấn thân vào trận doanh vĩ đại chốn thư viện.

Biết bao lần Hách Liên Nhuận muốn lôi kéo Bạch Nhụy Nhụy ra net chơi game, hoặc đi chơi bóng bàn, hay là đi đu đưa ở quán bar, nhưng Bạch Nhụy Nhụy đều từ chối cả.

Lần nào Hách Liên Nhuận cũng dỗi không nói chuyện với Bạch Nhụy Nhụy mấy tiếng, còn lạnh mặt nói muốn chia tay. Lần nào Bạch Nhụy Nhụy cũng chỉ “Ờ” một tiếng, xoay người bỏ đi luôn, để lại bóng lưng lạnh nhạt không biết sợ hãi cho Hách Liên Nhuận. Hách Liên Nhuận tức đến mức ba ngày ba đêm không chợp mắt, cảm thấy cô bạn gái này của cậu chả ngoan gì cả, chả hiểu chuyện gì hết, không nghe lời cậu chút nào.

Bạn gái Tư Anh Hàn nhà người ta ngoan lắm, bảo cô ta làm gì cô ta làm nấy, nhưng Bạch Nhụy Nhụy ấy à, cô không chơi game với cậu cũng chả đua xe cùng cậu. Lúc ở cạnh cậu, cô toàn bắt cậu học, học cái con bưm bứm bay bay ấy, chia tay! Ngày mai chia tay luôn!

Nhưng ngày hôm sau thức giấc, cậu chàng này vẫn u như kỹ, lái xe tới một góc chờ Bạch Nhụy Nhụy.

Cậu yêu vào là yêu đến mức càng lúc càng cách xa con đường làm đầu gấu trường ngầu lòi hống hách, đến chính bản thân Hách Liên Nhuận còn khiếp sợ. Thế là Dư Nguyệt Lan mời bác sĩ tâm lý đến khám cho cậu, sợ cậu gặp phải cú sốc gì nên mới thay đổi hẳn con người như thế.

Đảo mắt một cái mà đã đến kỳ thi giữa kỳ. Buổi sáng lúc Hách Liên Nhuận đưa Bạch Nhụy Nhụy đi học, Bạch Nhụy Nhụy luôn cầm bảng từ mới để học thuộc lòng.

Cô đọc một từ mới mấy lần mà vẫn không thuộc được, Hách Liên Nhuận ngồi lái xe bên cạnh không nhịn được nhìn cô vài lần, cậu đã bất giác nhớ được từ tiếng Anh mà cô lẩm bẩm lâu rồi.

Đi thi liên tục ba ngày, lúc thi xong môn cuối ra khỏi phòng thi, Nhụy Bạch Y chỉ cảm thấy đầu mình không thuộc về mình nữa, choáng váng khó chịu. Hách Liên Nhuận muốn đưa cô đi nhảy bungee để xả xì trét, cô lập tức từ chối, chỉ muốn về nhà đi ngủ.

Tốc độ chấm bài của giáo viên ở trường THPT số I đều cố nhanh hết sức có thể, vả lại còn thêm chấm thi bằng máy nên hôm sau họ đã có điểm ngay, đến cả bảng xếp hạng cũng được chủ nhiệm từng lớp in ra rồi dán trên cửa lớp rồi.

Uông Đạt Phàm phóng lên xem điểm đầu tiên bằng tốc độ tên lửa.

Từ trước đến nay cậu chàng đều khịt mũi coi thường mấy thứ bảng điểm bảng điếc này. Xưa giờ cậu ta khinh chả thèm liếc, cách được xa bao nhiêu thì quyết xa bấy nhiêu.

Nhưng lần này thì khác.

Bởi vì trong kỳ này, sau khi yêu đương với cô bạn cùng bàn, pa của cậu chàng như biến thành người khác, trở nên cực kỳ chăm học. Đám anh em các cậu đã sớm dợt trong đầu một bộ drama thanh xuân đầy cảm hứng “Học sinh chuyển trường có điểm số cực cao, sau khi yêu cô ấy, để có thể sánh vai cùng cô ấy, đầu gấu trùm trường quyết tâm phấn đấu, học hành tử tế từ đây, từ đội sổ cả khối lên đứng thứ hai toàn khối”.

Tại sao không phải là đứng nhất khối, vì người đứng nhất khối nhất định là học sinh chuyển trường rồi.

Uông Đạt Phàm đã biên tập xong xuôi cả đoạn văn 200 chữ và lời giới thiệu, chỉ chờ chụp hình bảng xếp hạng điểm số này là up lên Tieba ngay. Topic của cậu chàng nhất định sẽ nổi bần bật cả trường, đố ai tranh được.

Trước kia họ rảnh quá phá lệ nhìn lướt qua phiếu điểm thì đều lướt từ dưới lên. Lần này Uông Đạt Phàm tự tin và kiên định lướt xem từ trên đầu.

Ô, hạng đầu vẫn là Hứa Uyên Hào à?!

Đệt má nó chứ khốn nạn!

Uông Đạt Phàm văng cả từ bậy ra ngoài, ngực đau nhói. Cậu chàng cảm thấy toi cả công đoạn văn 200 chữ của mình, nhưng thôi top 3 thì cũng được vậy! Sửa mấy chữ là ok.

Cậu chàng lại xem tiếp, xem đến tận hạng thứ 300 mà cũng không nhìn thấy tên họ của Bạch Nhụy Nhụy và Hách Liên Nhuận.

Uông Đạt Phàm: “……”

Lúc này Tư Anh Hàn chụp tay lên vai cậu chàng: “Mắt mày mù hả, xem gì lâu thế. Tuy rằng lần này đại ca không thi được hạng 2 khối mình, nhưng tiến bộ của ổng cực kì lớn, siêu khủng luôn, từ đội sổ toàn khối nhảy lên hạng 520. Về phần chị dâu thì, chị ấy……”

Tư Anh Hàn gãi gãi đầu, “Ây dà, có lẽ chị ấy phát huy không tốt, thi được hạng 1314 của khối mình.”

Toàn bộ khối 11, tổng cộng có 1314 học sinh.

Uông Đạt Phàm:????

[HẾT CHƯƠNG 39]
Bình Luận (0)
Comment